Huyền Uyên Thành kéo người Tân Phương Phương lên liền thu tay, khoảng khắc tay chàng lướt qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng đã cố tình lấy đi chiếc túi thơm treo trên ấy, hành động như vô hình, không ai phát giác. Sau nhanh chóng lùi bước tạo khoảng cách nhất định giữa hai người.

Đúng lúc này nghe được nàng hỏi thế, chàng tự nhiên đáp: "Là ta, Tân nhị tiểu thư không sao chứ?"

"Không... không sao..." Tân Phương Phương ngáo ngớ trả lời, quên quy củ hành lễ, quên cả đa tạ gì đó với Huyền Uyên Thành.

"Được, nhưng lần sau Tân nhị tiểu thư cẩn thận hơn nhé! Tránh chính mình bị thương, không tốt." Huyền Uyên Thành hơi gật đầu, chậm rãi nhắc nhờ nàng một câu, rồi chàng xoay người tiếp tục đi, nô tài chàng theo ở phía sau.

Nhiều quan thần thấy Huyền Uyên Thành làm như chả có chuyện gì, đến trước Lão tướng quân Mạc Tôn Liên, chàng chúc thọ đưa quà, loạt động tác lưu loát nhưng giữ tôn kính, không qua loa bỏ sót. Quan thần trợn tròn mắt vừa nghe chàng chúc, vừa nhìn Lão tướng quân bộ mặt ngạc nhiên tiếp nhận, đối đáp.

Có lẽ họ giống nhau không ngờ vị Ôn vương mới trở về, còn ít màng thế sự xung quanh, chuyện vặt bên ngoài, sẽ nhẹ nhàng đến đây. Vừa rồi lại ra tay giúp Tân nhị tiểu thư,

Bên này như thế xong xuôi, bên kia Tân Phương Phương tỉnh ngộ từ chỗ mỹ nam Huyền Uyên Thành, tinh thần bình đạm tiếp diễn màn vừa ăn cắp vừa la làng, "Phụ, phụ, phụ thân! Có gián!" Cất tiếng thét hãi hùng, nàng lần này chuẩn xác nhào vào lòng Thừa tướng, dáng vẻ vật nhỏ kinh hãi tìm được chỗ trốn an toàn.

"Phụ thân đây, không sao... không sao cả..." Thừa tướng ôm cây thịt là Tân Phương Phương, ông rất phối hợp giơ tay vỗ về tấm lưng nhỏ của nàng, dù biết rõ nàng, nữ nhi nhà mình giả vờ, bởi ông đã tận mắt nhìn nữ nhi nuôi gián, không sợ gián đâu.

Nhưng ông cũng thật sự sợ, cảnh tượng Thái tử nắm chặt tay Phương Phương không chịu buông đó, lòng ông nặng trĩu một mảnh, thân là cha lại sơ sót bỏ mặc con mình bị khi dễ, đương nhiên lòng chẳng dễ chịu. Nhất định đáng trách và nên tự trách, mà trước tiên phải đứng ra bảo hộ! Nên ông định xông lên, ra khỏi đám người quanh mình để kéo Phương Phương về, tiếc rằng chưa kịp lên, Phương Phương đã nhanh nhẹn thoát khống chế của Thái tử, chạy sang chỗ ông.

Là có bất cẩn, nhưng không tổn thương nhiều, còn tốt!

"Hu hu... Thật đáng sợ! Gián quá đáng sợ! Phụ thân, hu hu..." Ôm Tân Phương Phương đang khóc lóc, miệng không ngừng kêu gián ghê rợn, Thừa tướng như chuốc bỏ phần nào nặng nhọc, nhẹ lòng hơn. Ông trấn an nàng, ánh mắt di chuyển nhìn qua Thái tử, Thái tử Huyền Trức Tuyên sớm tỉnh táo, hắn lạnh lùng gỡ ra con gián trên khuôn mặt bản thân.

Hắn ta xem xét con gián sáu chân vô vọng vùng vẫy trong tay mình, đáy mắt âm u dần dần hiện hữu tức giận, kím nén cảm xúc ngứa ngáy ghê tay do bị chân gián chạm, hắn nhịn xuống lửa giận dân trào tại lòng, và cả động tác muốn vứt con gián đi.

Tân Phương Phương xứng đáng danh nữ nhân khôn vặt! Lớn mật ném thứ bân thỉu cho hắn ta!

Hắn sơ xuất, chỉ đề phòng Thừa tướng kia lại gần, mà không để ý nàng Tân Phương Phương giở trò trốn thoát. Là làm ra chuyện hắn ta theo không kịp! Cuối cùng nàng thế nào lừa hân, lừa ánh nhìn tất thảy, lấy lời nói đánh chú ý, cho ít ai thấy nàng hành động gì, lúc thành công thả gián, vờ tạo điệu bộ run sợ chạy loạn, thực chất tự giải cứu mình, trở lại vòng bảo vệ Thừa tướng.

Nếu không phải hắn ta cho người quan sát nàng, người báo nàng như có như không nuôi gián, e là hắn cũng tin nàng sợ loài vật nhỏ bé này đi!

Ha... Nghĩ lại chiêu trò non nớt, phủ Tướng quân sạch sẽ, ruồi bay không lọt, nói gì con gián? Chưa kể tình huống hiện tại là lễ Mừng Thọ, sao sơ sài để con gián tự tung tự tác bay khắp nơi?

Tân Phương Phương ngốc nghếch à, là nàng ép ta tự tay trừng phạt nàng!

Lúc sau suy nghĩ, Huyền Trức Tuyên lãnh đạm quét mắt về hướng Tân Phương Phương nước mắt lưng tròng, núp trong lòng Thừa tướng.

Cánh môi hắn ta cong lên, trầm giọng: "Tân nhị tiểu thư quay lại, ném gián vào bản Thái tử rồi đi thế sao? Nàng nghĩ mình là ai?"

"Thái tử điện hạ, hạ thần xin thay nữ nhi tạ lỗi với người! Chẳng qua nữ nhi hạ thần hoảng sợ quá độ, nên hành xử thất thô, không cố tình mạo phạm người, vẫn mong Thái tử thấu hiểu mà lượng thứ cho!" Thừa tướng nói, đẩy Tân Phương Phương ra sau, ông khom bước lên trước ra mặt.

Huyền Trức Tuyên hừ lạnh, không mặn nhạt đáp trả: "Thừa tướng muốn bản cung xóa bỏ tội danh cho Tân Phương Phương ư? Được nha!" Câu được nha vừa tuôn ra, Huyền Trức Tuyên vứt mạnh con gián trên tay xuống đối diện Thừa tưỡng, tiếp tục cao giọng quát: "Nếu Thừa tướng có thể biện giải được con gián này ở đâu chui ra, bản Thái tử rộng lượng bỏ qua! Đừng nói là ngẫu nhiên bay vào hay có sẵn nơi đây, vì người người hiểu gián sống nơi bẩn bụi, ẩm ướt như nhà lao thôi! Mà trong phủ Tướng Quân từng ngóc ngách gia nhân quét dọn cẩn thận, thời điểm hiện tại càng không cần nói, khấp nơi có người quan sát kĩ càng, dọn dẹp sạch sẽ, sẽ có gián à?!"

...