Phương đại ca cười ha ha nói: "Không thành vấn đề, vậy từ hôm nay trở đi tiểu viện kia sẽ cho ngươi thuê ở."

Nói xong móc ra một chuỗi chìa khóa đưa cho Lý Hà Hoa: "Này, đây là chìa khóa tiểu viện."

Lý Hà Hoa nhận chìa khóa trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vấn đề phòng ở này xem như hoàn toàn giải quyết.

Hai vợ chồng Phương gia ngay sau đó nói cảm tạ với Cố Chi Cẩn: "Cảm ơn ngài nha Cố phu tử, hôm nay tại phiền toái ngài."

Cố Chi Cẩn đang thu thập giấy cùng bút mực mang đến, nghe vậy ngẩng đầu nhàn nhạt lắc đầu: "Không cần khách khí, láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Lý Hà Hoa cũng đối với Cố Chi Cẩn thi lễ: "Cảm ơn ngài Cố phu tử."

Cố Chi Cẩn cười nói: "Khách khí, nếu cảm tạ cũng nên là ta cảm tạ ngươi mới đúng."

Lý Hà Hoa đương nhiên hiểu rõ ý hắn nói là gì, vì vậy chỉ cười cười.


Bởi vì trong viện đồ đã đã có đủ, trực tiếp mang theo quần áo vào ở là được, suy xét đến ngày mai còn muốn đi thôn Thượng Thủy, cho nên Lý Hà Hoa quyết định hôm sau dọn vào ở, trưa mai sau khi bán xong điểm tâm sẽ không cùng Tào tứ muội về thôn, trực tiếp đến tiểu viện ở lại.

Ôm tâm tình cao hứng, Lý Hà Hoa trở tại Hà gia, chuyện thứ nhất chính là nói cho người Hà gia biết việc mình vừa thuê được chỗ ở.

Tào tứ muội đã chuẩn bị tâm lý nên không có gì bất ngờ, ngược lại ba đứa trẻ Hà gia lại rất luyến tiếc, không muốn Lý Hà Hoa rời đi.

Lý Hà Hoa đành phải hết lời khuyên nhủ và dỗ dành bọn nhỏ, nhưng mà trong lòng lại rất vui mừng, rốt cuộc bọn nhỏ là thực sự thích nàng nên mới luyến tiếc.

Nói xong việc này, Lý Hà Hoa tranh thủ thời gian làm xong điểm tâm ngày mai, sau đó bắt đầu làm bánh táo.


Trước hết đem số táo kia rửa sạch sẽ, sau đó gọt vỏ, cắt thành từng khúc từng khúc rồi rắc bột lên bề mặt, cùng lúc đó đem lòng trắng trứng tách ra, bên trong bỏ vào tinh bột khuấy thành hồ, sau đó đem táo cắt khúc sẵn để vào bên trong trứng gà quấy đều.

Người nông gia rất ít khi bỏ được trái cây, dù có ăn cũng là trực tiếp ăn sống, cũng chưa có ai thấy quả táo được chế biến thành món ăn như vậy bao giờ.

Tào tứ muội ở một bên nhìn thấy buồn bực hỏi: "Muội tử, ngươi làm gì vậy? Một quả táo tốt đẹp sao ngươi biến nó thành như thế?"

Lý Hà Hoa một bên đảo dầu nóng trong nồi, | một bên giải thích với Tào tứ muội: "Muội đang làm món bánh táo, đây là món ăn rất ngon, trẻ nhỏ đều thích ăn, ta đã đáp ứng phải làm cho tiểu hài tử trong nhà, ngày mai mang đi cho hắn ăn."


Tào tứ muội nghe cũng chưa nghe qua, chỉ là nàng ấy cảm thấy chỉ cần Lý Hà Hoa làm, vậy nhất định ăn rất ngon: "Muội tử, ngươi cũng thật lợi hại, đồ ăn gì cũng làm được, hơn nữa làm cái gì cũng ăn ngon vô cùng."

Tào tứ muội nói tới đây đột nhiên thở dài một hơi: "Ta nói này muội tử, muội đối với hài tử quan tâm như vậy, ta nhìn mà khó chịu, hài tử không ở bên cạnh mẫu thân làm sao mà chịu được nha, lúc trước người kia làm sao mà hưu muội vậy? Muội rõ ràng tốt như vậy mà....."

Lý Hà Hoa giật khóe miệng, không biết nên giải thích sự việc như thế nào, bởi vì có nói như thế nào cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng, đành phải thở dài không nói lời nào.

May mắn Tào tứ muội cũng không muốn làm Lý Hà Hoa mất hứng, sau khi nói xong liền xoay người nói sang đề tài khác.
Lý Hà Hoa nói chuyện cũng không chậm trễ động tác trên tay, sau khi dầu nóng sáu phần, đem táo để vào trong nồi chiên, đợi đến sau khi táo chuyển sang màu vàng, vớt ra nồi để một bên.

Sau đó đổ đường trắng cùng nước vào trong nồi để sên nước đường, cho đến khi thu được thành phẩm sền sệt thì phân phó Tào tứ muội tắt lửa, tiếp theo là bước cuối cùng đem táo để vào trong nồi, thêm một ít hạt mè lên là được, vậy là món bánh táo thơm ngon đã ra tò.