Vương thẩm mở miệng hỏi: “Không biết ngươi thu phí như thế nào? Trù nghệ tốt như vậy khẳng định không rẻ, nếu là quá đắt bọn ta cũng mời không nổi.Lý Hà Hoa cũng không biết giá ở nơi này như thế nào, vì thế nói: “Ta thu phí giống với người khác, Chu Lão Căn thu phí như thế nào ta liền thu như thế, tuyệt đối không thu đắt.”Vương gia nghe vậy cao hứng mà nở nụ cười, Vương lão đầu nói: “Vậy được, chúng ta quyết định dựa theo Chu Lão Căn tính tiền, một bàn đồ ăn năm văn tiền.”Lý Hà Hoa hỏi: “Vậy không biết lần này nhà ngươi mời nhiều ít bàn?”Vương lão đầu vươn một nắm tay: “Lần này nhà ta mời mười bàn.”Như vậy một lần có thể kiếm được 50 văn, dựa theo một văn tiền một cái màn thầu mà tính, giá này vẫn chấp nhận được.Vì thế Lý Hà Hoa gật đầu: “Quyết định vậy đi, chờ đến ngày nhà ngươi đãi tiệc, sáng sớm ta sẽ tới.”Lúc sau Lý Hà Hoa cùng người Vương gia thương lượng chi tiết, báo cho người Vương gia cần một ít đồ ăn cùng gia vị.

Thẳng đến buổi trưa mới dẹp đường hồi phủ.Trên đường đi về nhà, tuy rằng rất đói bụng nhưng mà trong lòng Lý Hà Hoa rất cao hứng, bởi vì không lâu nữa nàng có thể kiếm được tiền rồi.Chỉ cần đem lần đầu làm tốt thì không lo không có lần sau, nàng tin chắc rằng năng lực truyền bá của thôn dân sẽ không tầm thường.Nếu như vậy nàng có thể tự khen thưởng mình không?Đúng vậy, kỳ thật Lý Hà Hoa không muốn ăn cháo gạo lức, bởi vì ăn cháo này vào cả người không có sức.Trên người nàng cũng không còn nhiều tiền lắm, chỉ xấp xỉ 30 văn tiền, có thể mua ít gạo và mì trở về ăn, dù sao mười ngày sau Vương gia cũng làm yến tiệc, chừng này tiền hẳn là đủ dùng.Nói là làm, Lý Hà Hoa chịu đựng cảm giác vô cùng đói bụng không trở về thôn mà đi lên trấn trên.Tới trấn trên thì rất nhiều sạp trên đường đều đã dọn, nhưng mà vẫn còn một vài nơi bán thức ăn.Lý Hà Hoa sờ sờ bụng mình, rất muốn ghé vào quán ăn một chén mì.


Nhưng mà một chén mì tốn tới ba văn tiền, đối với nàng hiện tại là rất quý.Giãy giụa một lúc lâu, Lý Hà Hoa chiến thắng dục vọng, thống khổ bỏ đi.Thôi, về nhà nàng cũng làm một ít mì sợi ăn đi, nhất định ăn ngon hơn chỗ này gấp trăm lần.Sau khi tự an ủi mình, Lý Hà Hoa đi theo đường lớn đến một tiệm bán lương thực mua một ít gạo và một ít bột mì tổng cộng hết 25 văn tiền, trong túi chỉ còn lại năm văn tiền.Lý Hà Hoa thở dài, xoay người hướng về thôn đi.Thời điểm về đến nhà nhìn mặt trời không sai biệt lắm vừa qua giờ ngọ ( khoảng 11 giờ), lúc này rất nhiều người trong thôn còn ở ngoài ruộng làm việc.Lý Hà Hoa không thấy hai người Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn, cũng không thấy nương Trương Thiết Sơn đâu, nhưng mà cửa lớn trong nhà thì mở, chắc là đi không xa.Trước hết đem gạo vào phòng củi, Lý Hà Hoa lập tức xách bột mì vào phong bếp.Lúc đang định nấu, trong đầu nhớ tới đứa bé hôm qua, sau đó ma xui quỷ khiến mà động cước bộ đi đến mặt sau bếp, hiển nhiên lại nhìn thấy đứa bé hôm qua.Vẫn dáng ngồi như cũ, vẫn trầm mặc không lên tiếng.Tâm Lý Hà Hoa khẽ co rút một chút, chua xót khó nhịn, một cảm xúc không biết tên tràn ngập trong đầu, nàng rất muốn ôm đứa nhỏ này, hôn hắn, sau đó cho hắn thứ tốt nhất, khiến hắn cười, làm hắn vui vẻ.Chính là nàng biết, nàng không thể.

Đứa nhỏ này rất bài xích nàng, nàng tới gần sẽ làm hắn bị thương.Cho nên Lý Hà Hoa cưỡng chế cảm xúc trong lòng nói với đứa nhỏ một câu: “Bảo bối, chào ngươi.


Hiện tại ta phải nấu cơm ăn nha, làm mì sợi thơm ngào ngạt, cũng làm cho ngươi một chén được không?”Đúng như dự đoán đứa nhỏ không đáp lại.

Lý Hà Hoa cũng không thất vọng, xoay người bắt đầu làm mì sợi.Trong nhà không có thực phẩm khác, nàng chỉ có thể làm một phần mì bình thường nhất để ăn..