Hừ! Nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột ngày hôm nay, phải chăng anh ta đã rung động trước mình rồi?Đồ đáng ghét! Chướng mắt bà đây à? Tốt nhất anh nên cầu nguyện cho bà cô đây đoán sai rồi đấy nhé, nếu không tôi sẽ cho anh biết cái gì là theo đuổi vợ đến chết!Nhưng mà, bàn tay anh thật nóng, còn to như chiếc quạt hương bồ, chỉ một bàn tay đã bao phủ cả vòng eo của cô, cơn đau bên trong cũng giảm đi không ít.

Cố Viễn Hàn sờ chén trà trên bàn, bê lên thêm lần nữa, đưa đến bên miệng cô: "Có thể uống được rồi.

”Hề Thanh liếc anh một cái, trực tiếp uống cạn nước đường đỏ trên tay Cố Viễn Hàn.

Lại qua một lát, cô đã cảm thấy tốt hơn nhiều nên mở miệng nói với Cố Viễn Hàn đang xoa bụng:“Bây giờ tôi không đau nữa, hôm nay cảm ơn anh, ngủ sớm một chút đi.

”“Được.

”Cố Viễn Hàn rút tay về mà lòng hơi không nỡ.


Anh nhấc bàn tay to xuống, nhìn cô nhóc thanh niên trí thức đã nhắm mắt lại, nằm xuống mép bên ngoài giường.

Trước khi đi ngủ anh còn nghĩ: Thảo nào đàn ông đều muốn cưới vợ, bụng của cô nhóc thanh niên trí thức mềm thật đấy chứ.

Không biết có phải nước đường đỏ có hiệu quả hay không, mà đêm nay Hề Thanh Thanh ngủ rất ngon.

Trời vẫn chưa sáng, cô nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy Cố Viễn Hàn nói với mình anh muốn đi ra ngoài một chuyến gì đó.

Hề Thanh Thanh buồn ngủ đến mức không muốn để ý đến anh, nhưng thấy anh vẫn định tiếp tục dông dài nên vội vàng "Ừ" vài tiếng cho có lệ.

Bầu không khí cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô tiếp tục ngủ say.


Đợi đến khi Hề Thanh Thanh tỉnh giấc, trời đã sáng choang.

Vừa đi ra cửa phòng cô đã đối diện với Cố Trân Châu, Cố Trân Châu hừ lạnh một tiếng chê: "Lười thật đấy!”Tâm trạng hôm nay của Hề Thanh Thanh rất tốt, định bụng đùa một phen với cô ấy: "Đúng vậy, Trư Trư cũng dậy sớm ghê, sớm y như chị í.

”Cố Trân Châu đỏ bừng mặt, đúng là bản thân cô ấy cũng dậy hơi trễ: "Chị nói ai là heo cơ?"Hề Thanh Thanh: "Hả? Không phải em tên là Trư Trư sao?”Cố Trân Châu: "Là Trân Châu, Trân Châu!”Hề Thanh Thanh: "Đều giống nhau mà, dù sao cũng là heo!”“Á!”Cuộc đối thoại kết thúc bởi tiếng hét của Cố Trân Châu.

Sau khi hai người sửa soạn xong, Cố Trân Châu đi tới bên cạnh Hề Thanh Thanh: "Mẹ tôi nói hôm nay anh muốn đến hợp tác xã, mẹ bảo tôi đi cùng với chị!”Như là nghĩ tới cái gì, cô ấy còn bổ sung: "Đúng rồi, chị đừng mặc cái này nữa, đồ nhà quê, mất mặt quá đi.

”Hề Thanh Thanh nhìn chiếc áo khoác xốc xếch và chiếc quần dài màu xám của cô, đúng là không đẹp lắm, nhưng bình thường cô đều lên núi đuổi thỏ, mặc đẹp như vậy để làm gì.

Nhà quê à? Chị đây cho cưng biết cái gì là nhà quê.

Bởi vì đã bỏ lỡ xe bò buổi sáng lên thị trấn, Cố Trân Châu mượn xe đạp nhà bác cả của mình.

Ngồi ở yên sau của Cố Trân Châu, cô còn có thể nghe thấy được cô ấy lầm bầm tức giận: "Đã nói chị đi thay quần áo rồi, chị không có quần áo đẹp à? Chị mặc thế này lỡ bạn học tôi nhìn thấy thì xấu hổ biết bao!”.