Nhai một miếng bánh ngô hấp nữa, mùi thơm của bột ngô tràn ngập trong miệng, cô lại cắn một miếng nữa.

Hạ Tiêu Như đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, không nghe thấy tiếng Hề Thanh Thanh an ủi, lúc hoàn hồn thì thấy cô ăn vô cùng ngon miệng.

“Cái đồ vô lương tâm nhà cậu.

”Cô hậm hực cắn một miếng bánh ngô, gắp một đũa thức ăn lớn bỏ vào miệng.

Xem ra tạm thời không cần lo lắng Cố Viễn Hàn sẽ động tay động chân với Thanh Thanh nữa rồi, bởi cô ấy nhìn bát nước gạo trước mặt Thanh Thanh có màu đỏ, bên trong còn có vài quả táo đỏ.

Vừa nhìn đã biết là bỏ thêm đường nâu, anh trai họ Cố này vẫn còn biết thương vợ đấy chứ.

Liếc nhìn Hề Thanh Thanh đang cắm cúi ăn, Hạ Tiêu Như phì cười, nghĩ tới cảnh hai người này ở cùng nhau thôi đã thấy hài hước rồi.

Nếu như Hạ Tiêu Như xuyên đến thời hiện đại, chắc hẳn sẽ biết một câu chuyện tên là “Người đẹp và quái vật.


”“Này này! Để dành một ít cho tớ với, cậu ăn sắp hết cả rồi.

”Cô ấy mới dừng lại một lát mà số đồ ăn trong bát đã vơi đi một nửa.

Hai má Hề Thanh Thanh phồng lên, giống như một con hamster nhỏ: “Ai bảo cậu cứ ngồi đó ngẩn ngơ mãi, cậu không ăn thì tớ ăn đấy nhé.

”“Ai nói tớ không ăn, tớ phải ăn.

”Tuy nói vậy, nhưng dạo này đồ ăn rất đắt đỏ, cô không phải là người không có mắt, cũng không ăn quá nhiều, ăn một cái bánh ngô với một ít thức ăn, uống một bát nước gạo nữa là đã no được tám phần rồi.

Ba cái bánh ngô còn lại, nửa bát thức ăn và một bát nước gạo đều đi vào bụng Hề Thanh Thanh.

Bây giờ bụng cô trống rỗng, thân thể rất cần năng lượng, ăn no rồi sẽ lên núi bắt thỏ cho Hạ Tiêu Như nướng ăn.

Trong đầu Hề Thanh Thanh đã vẽ ra một cái bánh thật to cho Hạ Tiêu Như rồi.


Sau bữa tối, Hạ Tiêu Như không để Hề Thanh Thanh động tay, cô ấy bưng bát đũa để vào bếp rồi chuẩn bị ra về.

Dù sao buổi chiều cô ấy còn phải đi làm nên phải về ngủ một lát.

Hề Thanh Thanh không thể giữ cô ấy lại, dù sao trên giường của cô vẫn còn hai thùng hàng lớn chưa cất, hơn nữa Cố Viễn Hàn cũng đã trở về, sẽ không cho người khác vào phòng.

Hề Thanh Thanh: “Được, cậu về trước đi, hôm nay cám ơn cậu, sau này tớ sẽ mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh ăn thịt kho.

”Một chiếc bánh lớn khác đã được vẽ ra.

“Đừng khách sáo, ở khu thanh niên trí thức, chỉ có tớ và cậu là thân với nhau, tớ chờ món thịt kho của cậu đấy.

”Hạ Tiêu Như vẫy tay rồi xoay người đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn lẩm bẩm: “Sau khi kết hôn, Thanh Thanh đã hoạt bát hơn trước rất nhiều, âu cũng là chuyện tốt.

”Cô ấy còn đứng trong sân hô lớn: “Bác trai, bác gái, cháu về đây, chiều cháu còn phải đi làm, cháu không quấy rầy mọi người nữa.

”Tề Lan Hoa vội vàng từ trong phòng đi ra, nhiệt tình khuyên cô ở lại: “Sao về sớm thế cháu, cứ ở lại nói chuyện với Thanh Thanh một lát đã.

”.