Bởi vì có người quen, vì vậy cái này đúng là chưa đánh đã thành, Thời Sênh được Lâm Nhất Nhất mời vào bên trong Phiêu Miểu Tông.

Một vài người cho dù trên mặt lộ vẻ phẫn nộ nhưng cũng không dám phát ra ngoài, Diệp Thanh Thu không có ở trong Phiêu Miểu Tông, Lâm Nhất Nhất bây giờ vừa là đệ tử thân truyền của phong chủ Thiên Tẫn Phong lại vừa kiêm chức Phong chủ phu nhân, bọn họ nào dám trêu chọc.

Quan trọng nhất là, bọn họ không thể ngăn cản được!

Được rồi, cho dù có can ngăn được, nhưng chỉ trong chớp mắt Lâm Nhất Nhất sẽ mang theo phong chủ Thiên Tẫn Phong đến tìm phiền toái, đơn giản là đem sự tinh hoa của không biết xấu hổ phát huy đến cực hạn.

“Vậy mà sư phụ lại đi rồi?” Đây là kết quả mà Thời Sênh hoàn toàn không ngờ tới.

Ngọc Tiêu rời khỏi Phiêu Miểu Tông, bây giờ phong chủ của Thiên Tẫn Phong là Bạch Lang.


“Vâng, lúc trước chuyện của người vừa truyền về, sư tôn liền rời đi. Ban đầu còn truyền về một vài tin tức, về sau thì không còn tin tức nữa. Sư thúc, năm đó ở Đồng Sơn Phái đã là xảy ra chuyện gì? Vì sao những người đó nói người luyện tà công?”

Luyện tà công?

Thời Sênh nhướn mày, “Nói cho ta biết, bọn họ nói ta như thế nào?”

Năm đó cô dùng cái phương pháp kia để rời đi, Long Quyết và Diệp Thanh Thu chẳng biết thế nào liền náo loạn lên, hai người còn đánh một trận, sau đó Long Quyết trở về Tiên giới, Diệp Thanh Thu cũng trở về Phiêu Miểu Tông.

Lời đồn đãi về Thời Sênh cũng truyền ra từ lúc đó.

Nói nàng bắt nữ đệ tử thủy linh căn để luyện một loại tà công nào đó, sau đó lại bị người khác phát hiện, hàng loạt các môn phái bao vây để tiêu diệt, cuối cùng lại để nàng chạy thoát.


Lúc đó cũng không thiếu người tìm nàng khắp nơi.

“Diệp Thanh Thu và Long Quyết đánh một trận?”

Nam nữ chính vậy mà lại đánh một trận, xem ra hy vọng trước đây của cô là muốn làm cho nam nữ chính hận nhau, gϊếŧ nhau cũng không phải là mơ mộng hão huyền nha!

“Vâng…” Lâm Nhất Nhất gật đầu đầy mong đợi, “Ta cũng chỉ nghe mấy người trở về từ Đồng Sơn Phái nói vậy, hình như là vì Sở Ngưng… Nhưng cụ thể ra sao thì không rõ ràng lắm.”

Ngay đến cả Long Quyết là ai, nàng cũng không biết.

Không đúng, sư thúc, trọng điểm của người không phải ở chỗ này a!

Sở Ngưng…

Trước đây cô đem cái thi thể mà Diệp Thanh Thu vứt bỏ mang trở về đúng là mất không ít khí lực. Cô cũng chỉ là muốn làm cho Diệp Thanh Thu thêm ngột ngạt mà thôi, chưa từng nghĩ lợi dụng Sở Ngưng để làm cái gì.


Sau này đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Long Quyết và Diệp Thanh Thu đánh nhau vì Sở Ngưng?

Từ trong câu chuyện của Lâm Nhất Nhất, Thời Sênh liền biết không ít chuyện.

Ví dụ như mấy năm nay bên người của Diệp Thanh Thu có không ít nam tu, mà tất cả đều có loại quan hệ đó với nàng ta.

Hiện tại, nam đệ tử trong Phiêu Miểu Tông đều lấy việc bò lên giường của Diệp Thanh Thu làm mục tiêu.

Chỉ cần nam tu nào có quan hệ với Diệp Thanh Thu thì tu vi của bọn họ đều cao hơn so với đệ tử bình thường rất nhiều.

Lại ví dụ như, Bạch Lang cưới đồ đệ Lâm Nhất Nhất của mình…

“Sở Dạ đâu?”

“Sở Dạ?” Lâm Nhất Nhất nhíu nhíu mày, giống như đang hồi tưởng, được một lúc mới nói: “Ca ca của Sở Ngưng – Sở Dạ? Hắn cũng đã chết hơn ba trăm năm… Lại nói tiếp, hắn chết cũng rất thảm.”
Người đàn ông đầu tiên của nữ chính đã chết như vậy?

Không khoa học!

“Lúc đó Diệp Thanh Thu cũng bởi vì chuyện này mà tiến hành một cuộc thanh trừng lớn bên trong Phiêu Miểu Tông, ngoại trừ Thiên Tẫn Phong của chúng ta…” Lâm Nhất Nhất đột nhiên dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía Thời Sênh, “Ban đầu nàng ta mượn chuyện này để loại bỏ những người khác muốn chống đối mình…”

Thảo nào lúc đó sư phụ không cho nàng đi ra ngoài, cũng không để cho nàng thăm dò nhiều về chuyện này.

Mấy năm nay, Lâm Nhất Nhất cũng đã trải qua không ít chuyện, suy nghĩ tất nhiên là khác biệt so với trước đây, nhìn mọi thứ cũng thấu triệt hơn.

Thời Sênh vỗ vỗ bả vai của Lâm Nhất Nhất, tay vừa mới hạ xuống liền cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng ở bên cạnh phóng tới, Thời Sênh liền ngừng lại, không dấu vết lấy tay về.
Hù chết bản cô nương rồi!



Ngọc Tiêu không ở đây, Thời Sênh gặp mặt Bạch Lang một lần, từ trong miệng của hắn biết được Ngọc Tiêu có thể đã đi lên Tiên giới, sau đó Thời Sênh cũng không ở lại đây lâu.

Thù cũng đã báo, tạm thời còn chưa phi thăng được, Thời Sênh chỉ có thể ngồi trên người Pudding đi xem Ma tộc và con người đánh nhau.

Loại đại chiến này rất khó có thể gặp được, nhưng mà nếu có thể phát triển thành Tiên Ma đại chiến, nhất định sẽ càng đẹp mắt hơn.

Thời Sênh âm thầm suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể làm cho đại quân của hai phe Tiên – Ma đánh nhau hay không, sau đó cô có thể nhân cơ hội này gϊếŧ chết tiên đế rồi đưa Phượng Từ thượng vị.

Lấy giá trị võ lực của Phượng Từ, một mình đấu với toàn bộ Tiên giới cũng không có vấn đề gì.
Nói đùa?

Hừ, bản cô nương sao lại nói đùa làm gì? Phượng Từ đã từng gây sự ở Tiên giới nhiều năm như vậy, những vị thần tiên ở Tiên giới này cũng không có cách nào có thể gây khó dễ cho hắn được? Cho nên có thể suy đoán với giá trị võ lực của hắn thì có thể một mình đấu cả Tiên giới.

“Bọn họ có cái gì đẹp mắt để xem?” Phượng Từ ngồi ở đối diện Thời Sênh, hai tay nâng gương mặt của cô lên, ép buộc cô đối diện với mình, “Ta không đẹp hơn hay sao? Nàng lại cứ muốn nhìn bọn hắn…”

Có phải hắn nên gϊếŧ bọn họ hay không? Như vậy nàng cũng chỉ nhìn một mình hắn.

Thời Sênh: “…”

Bản cô nương đã quen, thực sự đã quen rồi!

“Ta không hấp dẫn sao?” Phượng Từ cố chấp hỏi, trên người mơ hồ có hỏa quang lúc ẩn lúc hiện nhảy lên, Thời Sênh cảm thấy đột nhiên mình lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với Phượng Từ, muốn tới gần hắn…
Mà cô thật sự cũng đã làm như vậy, trực tiếp nhào đến trên người Phượng Từ, động tác của cô quá đột ngột, đẩy Phượng Từ ngửa về phía sau, nếu như không phải là thân mình của Pudding khá lớn thì lúc này hai người nhất định đã ngã xuống bên dưới rồi.

Phượng Từ luống cuống tay chân đỡ lấy hông của cô, để cho cô nằm ở trên người mình.

Thời Sênh bổ nhào về phía hắn xong giờ mới hoàn hồn, gương mặt dán vào trong ngực Phượng Từ, bên tai là tiếng tim đập mất trật tự của hắn.

Lạy hồn, vừa nãy bản cô nương bị làm sao vậy?

Thế nào đột nhiên lại bổ nhào vào Phượng Từ chứ?

Thời Sênh hận không thể tát cho mình hai phát, nhanh chóng chống đỡ ngực của hắn, xoay người ngồi vào chỗ bên cạnh, Phượng Từ mê man ngồi xuống, “Tiểu Thù không thích ta ôm nàng sao? Nhưng mà ta rất thích nàng ôm ta…”
Thời Sênh: “…” Đừng có mà thả thính ta nữa đi!

Bản cô nương cần yên lặng một chút.

Thời Sênh quay đầu, không nhìn Phượng Từ nữa.

Phượng Từ vô tội chớp chớp mắt, thấy Thời Sênh lại đưa mắt nhìn cảnh tượng phía dưới, đáy lòng nhất thời tuôn ra một luồng lệ khí, hỏa cầu phô ùn ùn kéo đến, liên tiếp đập xuống phía mặt đất bên dưới.

Người của Tu chân giới và Ma tộc đang giao chiến trên mặt đất, chẳng phân biệt được là thương thế của địch hay là tổn hại của ta, giá trị thương tổn tăng lên gấp bội. Những người đứng khá xa không có thương đều đồng thời nhìn lên phía bầu trời, chỉ thấy một đám mây đen, còn lại cũng không nhìn thấy cái gì khác.

Tất cả mọi người đều đầy bụng nghi hoặc, hỏa cầu này là từ đâu tới? Thế nào mà địch ta cũng không phân?
“Huynh làm gì thế?” Thời Sênh quay đầu lại.

“Ngứa mắt bọn họ.” Phượng Từ hừ một tiếng, “Lớn lên xấu, thực lực còn kém. Không thể bảo vệ Tiểu Thù, chỉ có ta là có thể.”

“… Ta biết huynh đẹp mắt nhất, ta không nhìn có được hay không?” Thời Sênh im lặng đỡ trán, di chuyển ánh nhìn về phía của Phượng Từ, đáy lòng rất là bất đắc dĩ.

Thuận theo tự nhiên đi!

Phượng Từ hài lòng gật đầu, đem hỏa cầu đang chuẩn bị hất ra thu hồi lại.

Thời Sênh híp mắt nhìn động tác của hắn, thời điểm Phượng Từ sử dụng hỏa diễm này này, đáy lòng cô sẽ có một loại khát vọng rất mãnh liệt, hy vọng có thể sát lại gần hắn hơn một chút… gần hơn một chút nữa…

Loại cảm giác bị kiềm chế này, Thời Sênh chẳng qua là cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có không thích hay chán ghét gì.
Nếu như là trước đây, phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn sẽ là gϊếŧ chết Phượng Từ, chặt dứt tất cả hậu hoạn.

Cô không thích quyền chủ động nằm ở trong tay của người khác.

Nhưng là bây giờ, điều cô nghĩ lại là thuận theo tự nhiên…

Thời Sênh cười nhẹ một tiếng, chủ động tới gần Phượng Từ, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, đưa lưng về phía Phượng Từ, hắn không thấy ánh mắt của cô, đương nhiên cũng sẽ không biết cô đang nhìn đến chỗ nào.

“Chúng ta tới đây để làm cái gì? Quá bẩn, để ta ôm nàng đi.” Phượng Từ không đợi Thời Sênh phản đối, trực tiếp ôm lấy cô.

Thời Sênh thở dài, ôm cổ hắn, chỉ huy hắn đi về phía trước.

Đây là một cánh rừng bên ngoài Tử Trúc Sơn, bên trong chướng khí mịt mờ, rất nhiều con muỗi bay xung quanh, dưới chân còn rải một tầng lá rụng rất dày, sau đó tản mát ra mùi mục nát gay mũi khó ngửi.
Thời Sênh đến nơi này tất nhiên là để xem nữ chính.

Diệp Thanh Thu ở chỗ này nhận được một truyền thừa, là một loại công pháp rất lợi hại, về sau có thể chính diện chống lại Phượng Từ. Cái vị tác giả tạo ra nữ chính có bàn tay vàng này chính là chuyên môn dùng để đối phó với Phượng Từ.

Làm một thành viên của liên minh nhân vật phản diện, tất nhiên Thời Sênh sẽ không để cho Diệp Thanh Thu nhận được truyền thừa kia.

Vị trí cụ thể thì Thời Sênh không biết, cho nên cô chỉ có thể tới tìm Diệp Thanh Thu trong khoảng thời gian này.

“Phía trước có người.” Phượng Từ nhắc nhở Thời Sênh.

Phía trước là một vùng đất nhỏ của sườn núi, xung quanh mọc ra một ít cỏ dại.

Phượng Từ quăng ra một cái kết giới, ôm Thời Sênh đi lên chỗ đất nhỏ trên sườn núi.

Đứng ở trên chỗ đất nhỏ đó, cảnh tượng phía dưới có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng một giây kế tiếp, ánh mắt của Thời Sênh đã bị bưng kín, đầu còn bị ấn vào trong lòng của Phượng Từ.

Bên dưới chỗ đất nhỏ trên sườn núi đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng hương diễm, hai người đàn ông đang hầu hạ một nữ nhân, trên mặt nữ nhân có thương tích, một vết sẹo dữ tợn kéo từ má trái nghiêng qua mũi, điểm cuối của vết thương dừng lại ở chỗ khóe miệng bên má phải, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua giống như ác quỷ.

Thế nhưng, theo những lần rong ruổi của nam nhân ở trên người nữ nhân kia, vết thương trên mặt nữ nhân lại bắt đầu dần dần biến mất, trở nên rất nhạt, cuối cùng ngay cả dấu vết cũng không lưu lại.

“Tông chủ… Ta không được.” Nam nhân ở trên người nữ nhân thở dốc gầm nhẹ, biên độ của động tác lại càng lúc càng lớn, cuối cùng phóng thích ở bên trong cơ thể của nữ nhân.
Nữ nhân đem nam nhân đẩy ra, xoay người đặt ở trên người của một nam nhân khác, chủ động giãy dụa vòng eo.

“Tông chủ, tông chủ…” Nam nhân ban đầu bị nữ nhân đẩy ra bò đến trước mặt của nữ nhân đó, trong ánh mắt còn mang theo vài phần khát vọng, đem phân thân của mình đưa đến trước mặt nữ nhân kia.

Vẻ mặt của nữ nhân kia tràn đây chán ghét, vung tay lên đánh ra một chiêu, nhìn qua không không có nhiều lực lắm, nhưng nam nhân kia lại trực tiếp bay thẳng ra ngoài, đập xuống đất, thân thể trơn bóng co quắp một chút, không còn hơi thở.

Nam nhân bị nữ nhân đó đè lên thấy cảnh tượng như vậy, trong ánh mắt lộ ra một chút hoảng sợ, hạ thân thoáng cái liền mềm nhũn, ánh mắt của nữ nhân phát lạnh, “Phế vật!”

“Tông chủ không nên!” Nam nhân nắm lấy bàn tay chuẩn bị hạ xuống của nữ nhân kia, “Ta có thể, ta thực sự có thể.”
Hắn cố gắng muốn làm cho mình cứng lên, hết lần này tới lần khác nơi đó vẫn mềm nhũn, nữ nhân đợi một hồi, thấy vẫn chưa có phản ứng, trong mắt lộ ra sát khí nhưng cuối cùng lại không nhịn được, nàng ta cúi người khiêu khích nam nhân kia, một lúc lâu sau nam nhân đó mới có phản ứng.

Không biết hai người ư ư a a bao lâu, chờ Thời Sênh được Phượng Từ buông ra, hai người phía dưới đều đã mặc quần áo xong, mà người nằm trên đất lúc trước lại không còn bóng dáng.

Thời Sênh nâng khuôn mặt lên, con ngươi đen nhánh nháy vài cái.

Vừa rồi cô mới nhìn thấy một vết thương rất dài trên mặt của Diệp Thanh Thu, nhìn qua cũng rất suy yếu.

Vậy mà nàng ta cùng nam nhân mây mưa một phen lại tốt rồi?

Ôi mẹ nó, không phải Diệp Thanh Thu tu luyện công pháp thải dương bổ âm trong truyền thuyết đấy chứ?
“Tông chủ…” Nam nhân thận trọng nhìn Diệp Thanh Thu, rất sợ chọc cho nàng mất hứng, dẫn đến kết quả giống như người kia.

Diệp Thanh Thu quét mắt nhìn hắn một cái, lấy ra một bình sứ ném qua.

Nam nhân vui vẻ, “Cảm tạ tông chủ.”

“Không có lần sau.”

Sắc mặt của nam nhân trở nên cứng đờ, nghĩ đến chuyện lúc trước, nếu như không phải là tông chủ chỉ dẫn theo hai người bọn họ thì vừa rồi tông chủ liền gϊếŧ hắn. Hắn nắm thật chặt bình sứ trong tay, vừa cung kính vừa khiêm tốn nói: “Tông chủ yên tâm, không có lần sau, đệ tử nhất định sẽ hầu hạ tông chủ thật tốt.”

Diệp Thanh Thu không nói chuyện, nhấc chân hướng đến chỗ sâu bên trong cánh rừng đi vào.

Nàng ở bên kia phát hiện một cung điện, trực giác nói cho nàng biết bên trong nhất định có thứ tốt, thế nhưng nàng còn chưa có lấy được đồ vật trong đó đã bị thủ hộ thú bên trong làm cho bị thương nặng, đành phải lui ra ngoài.
Thời Sênh theo đuôi Diệp Thanh Thu đến địa cung kia, xem ra Diệp Thanh Thu nhận được truyền thừa kia ở chỗ này.

Nhưng mà…

Tình tiết này cùng với nội dung cốt truyện có chút khác biệt, trong cố truyện, Diệp Thanh Thu có được truyền thừa rất dễ dàng, nhưng bây giờ, nhìn bộ dáng của nàng ta, xem ra cũng không hề thoải mái gì.



Thời Sênh đối với truyền thừa và vân vân mây mây gì đó không có hứng thú, cho nên cô vẫn chờ Diệp Thanh Thu đi tới cuối cùng, thời điểm tiếp nhận truyền thừa được một nửa, đột nhiên xuất thủ cắt đứt truyền thừa.

Trước mặt Diệp Thanh Thu xuất hiện hư ảnh qươ qua qươ lại, một giây kế tiếp liền bị một hỏa cầu làm cháy hết sạch.

“Phốc…”

Bị cắt đứt truyền thừa, Diệp Thanh Thu bị phản phệ, chật vật phun ra ngoài mấy búng máu.

“Thương Thù!” Trên khuôn mặt dữ tợn của Diệp Thanh Thu tràn đầy phẫn nộ.
Lại là nàng, nữ nhân này giống như là khắc tinh của nàng ta. Mỗi lần Thương Thù xuất hiện, nàng ta nhất định không chiếm được chỗ nào tốt.

“Diệp tông chủ.” Thời Sênh mặt mày cong cong, cười híp mắt kêu tên của nàng ta, nhưng mà một giây kế tiếp liền nói, “A Từ, gϊếŧ nàng.”

Không cho bà đây động thủ đúng không?

Bà đây không động thủ là được!

Phượng Từ ở phía sau chợt vọt lên, đẩy ra cột hỏa diễm rất cao, một cái mũi tên lửa từ trong hỏa diễm bay ra ngoài, phóng thẳng đến chỗ Diệp Thanh Thu.

Diệp Thanh Thu không có năng lực né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa tiễn lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía mình, nàng ta không cam lòng trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh, nàng dựa vào cái gì mà có dáng vẻ như đang xem trò vui, dựa vào cái gì?

Nhìn Diệp Thanh Thu bị vô số hỏa tiễn bao phủ, trong lòng Thời Sênh lại không hề thả lỏng, không nhìn thấy thi thể của Diệp Thanh Thu, cô sẽ tuyệt đối không cho là nữ chính chết dễ dàng như vậy được.
Nhưng vào đúng lúc này, chỗ Diệp Thanh Thu đang đứng lộ ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng này hàm chứa lực lượng cực lớn khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Phượng Từ hơi biến sắc mặt, đầu tiên đem Thời Sênh ôm lấy, phất tay áo đánh ra một mảnh hỏa tiễn, sau đó mang theo Thời Sênh cấp tốc lui về phía sau.

Địa cung lay động, đá vụn văng ra khắp nơi.

“Ầm… “

Thời Sênh cùng Phượng Từ đi ra khỏi địa cung, cửa vào của địa cung liền sụp xuống, nam nhân đứng ở bên ngoài chờ Diệp Thanh Thu bị khí lưu bên trong chấn động bay ra ngoài.

“Ùng ùng!”

Bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng sấm, Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên rừng rậm, mây đen rậm rạp giống như có thiên quân vạn mã phi nhanh mà đến, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Cả người Thời Sênh cũng không tốt.
Cho nên nói, nữ chính cũng giống hệt tiểu cường (con gián) đánh mãi không chết, cuối cùng còn có thể nhận được chỗ tốt.

“Nàng muốn độ kiếp.” Sắc mặt của Phượng Từ trầm xuống, “Không dễ gϊếŧ.”

Đương nhiên bà đây biết không dễ gϊếŧ.

Hiện tại Thời Sênh có một loại xúc động muốn thổ huyết, nội dung tiểu thuyết này thật sự vô cùng thiên vị nữ chính!

Không có truyền thừa, nàng ta liền trực tiếp độ kiếp!

“Ta đem lôi kiếp dẫn cho nàng, nàng cũng độ kiếp.” Phượng Từ đột nhiên kéo Thời Sênh phi lên không trung.

Đợi chút!

Cái gì gọi là đem lôi kiếp dẫn cho cô?

Đồ chơi này không phải là nghi thức một đối một sao? Còn có thể thay đổi đối tượng?

Thời Sênh kéo Phượng Từ, “Không cần, cứ để cho nàng ta độ kiếp.”

Phượng Từ không giải thích được, đáy mắt tràn đầy mê man, “Vì sao?”
Vì sao? Bản cô nương phải giải thích thế nào đây?

Đây là lôi kiếp của nữ chính, ngươi đi lên cướp, không chết cũng phải mất một lớp da có được không?

Loại chuyện cướp giật lôi kiếp của người khác này cô nghe cũng chưa từng nghe qua, cho dù Phượng Từ có biện pháp, dù vậy nhất định cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng nặng nề.

Cái lương tâm bị chó gặm đi của cô vẫn còn chưa có mất đi tác dụng.