Thời Vũ đưa Thời Sênh đi ra vườn hoa sau nhà gia chủ.

Phía sau là một cánh rừng xanh biếc, Thời Vũ nhẹ nhàng thuần thục đưa Thời Sênh đến một bãi đất trống.
“Thế nào, có đẹp không?” Thời Vũ giống như đang đưa Thời Sênh đến tham quan lãnh thổ của cô, có chút đắc ý.
“Ừm.”
Được câu trả lời của Thời Sênh khẳng định, Thời Vũ cong mày cười, “Nào, chúng ta so chiêu trước nào.”
Thời Sênh chần chừ giây lát, nhưng người ở trước mặt đã vung quyền tới, đường quyền mang theo cơn gió lạnh lẽo, khiến cô vô thức phản kích.
Thời Vũ là đại tiểu thư của Thời gia, cho dù có chuyển ra khỏi nhà chính, tất cả những thứ cô ta học được, có được đều là những thứ tốt nhất nhà chính dùng, người bình thường đừng hòng được tiếp xúc.
Lúc đó Thời Sênh không biết là do Thời Vũ thấy vui, hay là thực sự muốn dạy cô nữa.
Thân ảnh màu đỏ như lửa từ trên ngọn cây rơi xuống, tấn công lưng Thời Sênh.

Thời Sênh chật vật lăn sang một bên.

Thời Vũ kéo cánh tay cô lên, khiến cô lùi lại phía sau, sau đó cả người Thời Sênh đổ nhào xuống đất.
Thời Sênh nằm trên mặt đất thở dốc.

Trên thực tế nếu như cô đánh liều mạng thì Thời Vũ sẽ không thể khiến cô chật vật như vậy.
Chiêu thức những người này học có lẽ gọn gàng hơn, nhưng thứ cô muốn không phải là những chiêu thức hoa lệ, thứ cô muốn chỉ là những kỹ thuật tấn công có thể một phát chí mạng mà thôi.
Mà những thứ này, đều cần học được trong thực tế.
Thời Vũ buông Thời Sênh ra, kéo cô đứng dậy, “Quãng thời gian này tôi đều ở Thời gia, hàng ngày tôi đều đến đây.

Nếu cậu muốn tìm tôi thì có thể đến đây.”
“Cảm ơn.” Không cần biết Thời Vũ có mục đích gì, Thời Sênh cũng phải nói lời cảm ơn.

Nhưng cô không bao giờ đi tìm Thời Vũ, vẫn cô độc một mình làm chuyện của mình.

Thỉnh thoảng Thời Vũ sẽ đến tìm cô.

Có lẽ là thấy cô không mấy hứng thú với việc dạy học, cho nên Thời Vũ không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa.
Không bao lâu sau Thời Vũ đã theo cha mẹ rời nhà chính.
Đó là lần đầu tiên Thời Sênh gặp cha mẹ Thời Vũ, rất trẻ, nhưng lông mày hằn nét không vui, rõ ràng là ở Thời gia không mấy vui vẻ, khi đi còn không thèm quay đầu lấy một lần.
Thời Sênh đứng phía sau nhìn họ rời đi, khuôn mặt vô cảm, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó một năm, Thời Sênh cũng không còn gặp lại gia đình Thời Vũ nữa.
Cho dù mỗi năm đến năm mới cũng không thấy họ quay về, giống như đã đoạn tuyệt quan hệ với Thời gia rồi.
Còn Thời Hiên vẫn cố chấp muốn mở cánh cửa đó ra.

Thời Sênh âm thầm không ngừng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, tính cách cũng ngày càng trở nên thâm trầm hơn.

Người Thời gia mới đầu còn dám ức hϊếp cô, dần dần liền trở thành vì kính nể mà tránh xa cô.
Đánh nhau với cô thì phải chuẩn bị tinh thần đổ máu.

Một khi cô đã ra tay, không thấy máu thì không dừng lại.
Nếu không phải là ở Thời gia, thì họ nghi ngờ liệu cô có trực tiếp ra tay gϊếŧ người luôn không.
***
Tinh lịch năm 1593.
Thời Sênh thuyết phục Thời Hiên, bước lên chiến hạm, cùng quân đội xông ra pha tiền tuyến.
Đừng hỏi cô đã làm thế nào để thuyết phục được Thời Hiên.


Dù sao thì cô cũng chỉ cần nhắc đến những thứ liên quan đến cánh cửa kia, thì Thời Hiên rất có khả năng sẽ đồng ý.
Tứ hoàng tử Cesar cũng dẫn quân đi cùng Thời gia chinh chiến.

Cesar rất thông minh, mỗi trận chiến đều thắng đẹp.
Còn Thời Sênh chẳng qua chỉ là phát tiết.

Khi ở Thời gia không thể gϊếŧ được những kẻ đã ức hϊếp cô, cô cần không gian để trưởng thành.

Nhưng ở trên chiến trường, cô không cần phải cố kỵ điều gì, dần dần cái tên của cô đã được lan truyền trong quân đội.
Trận này họ đã thắng rất nhanh.

Vào ngày trở về, Thời Sênh nhân cơ hội trốn đi.
Nhưng Thời Sênh biết rằng, lần này cô có thể thuận lợi rời khỏi chiến hạm quân đội là do tên Tứ hoàng tử kia giúp đỡ.

Nếu không phải có hắn cố ý gọi người tuần tra đi thì cô đã sớm bị phát hiện rồi.
Cô ăn trộm một chiếc chiến cơ loại nhỏ, âm thầm rời khỏi, đi vào vũ trụ mịt mù.
Thế nhưng cô không ngờ rằng, người của Thời Hiên lại phát hiện ra cô nhanh như vậy.

Cô còn chưa chạy được bao xa đã bị họ phát hiện rồi.

Trên đường tháo chạy, cô gặp một đội ngũ khác đang thu hồi chiến cơ, thế là cô liền trà trộn vào trong.

Cũng có lẽ là do cô may mắn, màu sắc của chiến cơ của cô rất giống với màu sắc chiến cơ của đội quân kia.

Những người đó quá sơ ý, không hề phát hiện ra cô.
Cũng chính lần đó, cô đã gặp Hạ Sơ.
Năm đó Thời Sênh mười lăm tuổi, Hạ Sơ mười bốn tuổi.
Khi ấy cô đang nằm trong nhà kho đen kịt, ý thức mơ hồ.

Cô nghe thấy tiếng khóc lúc to lúc nhỏ, tiếng khóc đó cứ giày vò lỗ tai cô, dường như có thể lay động vết thương trên người cô, từng sợi dây thần kinh bắt đầu co rút đau đớn.
Thời Sênh nghe một lúc, cuối cùng không nhịn được, đành gượng đứng dậy, muốn đi ra ngoài gϊếŧ chết người đang khóc thê lương đó.
Cô cẩn thận lại gần người đang ngồi xổm trong một góc, tích hết sức lực toàn thân, bóp cổ đối phương.

Tiếng khóc đối phương bỗng nhiên im bặt.

Thời Sênh dường như có thể nhìn thấy đối phương đang nhìn mình.
Ngón tay Thời Sênh dùng sức, đối phương khó chịu kêu ưm một tiếng.
Thời Sênh vốn dĩ muốn bóp chết cô ta, nhưng mới được một nửa, đã dùng hết sức rồi, cả người nửa quỳ dưới đất, thở hổn hển.
“Cậu… cậu có sao không?”
Đồ ngốc.
Thời Sênh thầm nói trong lòng, lúc này rồi mà còn không chạy đi.
Thế nhưng cô ấy thực sự không bỏ chạy, mà lại gần Thời Sênh, cẩn thận hỏi, “Có phải là cậu bị thương rồi không?”
Thời Sênh không muốn nói chuyện.

Cô cảm thấy mình nói một câu thì có thể sẽ sống ít đi vài phút.
Thời Sênh nhìn cô gái nhỏ trốn trong nhà kho khóc trông có vẻ rất dễ bị gạt, cho nên chỉ huy cô ta mở cửa nhà kho ra đi tìm thuốc.
Lúc này đừng nói đến hai chữ lương tâm với Thời Sênh.

Cô đã chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, sống sót là chấp niệm duy nhất của cô.

Lúc đó, Thời Sênh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị phát hiện.
Cô đành phải đánh cược một ván.
Nhưng cô không ngờ cô gái đó lại dễ gạt như vậy, thực sự tìm thuốc cho cô, còn không nói cho ai biết.
“Tớ chỉ tìm thấy cái này.

Cậu cởϊ qυầи áo ra đi, tớ đắp thuốc cho cậu.” Cô gái nhỏ cầm đèn khẩn cấp, lúc này đang nửa quỳ bên cạnh Thời Sênh, nhìn cô thấp thỏm lo lắng.
Thời Sênh cởϊ qυầи áo ở thân trên ra, quần áo rách nát, trên người cô gần như không có chỗ nào không có vết thương.
Cô gái nhỏ có lẽ là chưa nhìn thấy tình huống này bao giờ, đôi tay cầm thuốc cũng đang run rẩy.

Một lúc sau mới nhắm mắt lại, giống như ra trận bôi thuốc cho Thời Sênh.
Thời Sênh cắn răng, không nói một lời.
Nhưng thủ pháp này cô thực sự không dám khen tặng, cô gái ở phía sau không nhìn thấy, chỉ có thể cố nín nhịn.
“Xong… xong rồi.” Bôi thuốc xong, cô gái nhỏ đã mệt lả, “Cậu… sao cậu lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Còn nữa sao cậu lại phải trốn ở đây?”
“Tại sao cậu lại trốn ở đây?” Thời Sênh hỏi ngược lại.
“Tớ… ” Cô gái nhỏ lắp ba lắp bắp, “Tớ lén đến đây cùng anh trai, kết quả… kết quả bị nhốt ở đây rồi.”
“Anh trai cậu?”
“Ừm.” Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên, vẻ mặt hiện rõ sự sùng bái, “Anh tớ lợi hại lắm đó.”
“Vậy à.”
“Ừm.”
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, “Cậu tên là gì vậy?”
Thời Sênh ngừng lại giây lát, “Thời Sênh.”
Cô gái nhỏ chớp mắt, “Thời Sênh? Sênh trong tứ hải sênh ca à?”
Thời Sênh nhìn cô gái nhỏ, “Tứ hải sênh ca?”
“Anh trai tớ nói với tớ rằng, nghe nói rất lâu trước đây từ này có nghĩa là thiên hạ thái bình.

Nguyện vọng của anh tớ chính là thiên hạ thái bình.” Cô gái nhỏ hơi ngừng lại, có chút đáng tiếc nói, “Cuối kỷ nguyên trước, Sênh là một loại nhạc cụ, nghe nói là cực kỳ hay, nhưng bây giờ chúng ta không được nghe nữa rồi.”