“Cường Tử, mày làm gì đấy!”
Sau khi Lục Tư Nguyệt bị anh Cường kéo đi một đoạn, thì gã râu ria anh Hoành đã biến mất lúc trước lại quay lại.

Hắn hét lên, xông vào trong đám đàn em của tên anh Cường kia.
“Mày đừng có xía vào chuyện của tao!” Vẻ mặt anh Cường rất không tốt, vừa rồi Lục Tư Nguyệt vừa cấu vừa cắn hắn, lúc này lửa giận của hắn đang cực lớn, “Con đàn bà này mày có muốn cũng phải đợi tao xơi trước đã rồi nói tiếp.”
Thời Sênh và Thời Oanh bị mấy người đó chặn ở giữa giường.

Thời Sênh mấy lần định xông ra nhưng đều thất bại, còn bị một người trong số đó đánh ngã xuống đất, đụng trúng vào trán, đầu đau choáng váng.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị cầm con dao Thời Mộ đưa cho lúc trước ra thì anh Hoành xuất hiện.

Thời Sênh ngừng động tác lại, nhìn sang bên kia xuyên qua mấy người đang chắn hắn lại.
“Buông cô ta ra.” Ngữ khí anh Hoành nhẹ nhàng, “Nếu không phục thì chúng ta đánh một trận, ai thắng thì cô ta thuộc về người đó.”
“He…” Anh Cường cười lạnh một tiếng, “Xem ra người phụ nữ này đúng là rất xinh đẹp, đến cả mày cũng muốn ra tay rồi.”
Hắn đẩy Lục Tư Nguyệt ra, “Đánh thì đánh, đi!”
Anh Hoành cho người gọi người, cùng anh Cường kia đi ra khỏi căn nhà tạm, ra bãi đất trống bên ngoài.
Bên ngoài nhanh chóng có một đám người vây lại, những người này chỉ cần không đánh nhau trong ký túc thì dù có gây náo loạn thế nào, người giám sát cũng sẽ không để ý đến.
Trong ký túc xá, người phụ nữ đỡ Lục Tư Nguyệt dậy, “Cô cũng được coi là may mắn rồi đấy, nếu anh Hoành thắng thì cô phải ngoan ngoãn đi theo anh Hoành.

Hắn ta sẽ không bạc đãi cô ta đâu.

Anh Cường cũng sẽ không dám ức hϊếp cô đâu.


Nhưng nếu anh Cường thắng thì cô phải tự cầu may cho bản thân rồi.”
Lục Tư Nguyệt quỳ bên giường Thời Mộ, nắm chặt tay anh.
“Đây là người đàn ông nhà cô đây à?” Người phụ nữ liếc nhìn, cũng không đợi Lục Tư Nguyệt trả lời, tự mình nói: “Người đàn ông của cô cũng lợi hại lắm, nhưng một mình hắn không bảo vệ nổi mấy người đâu.”
Người phụ nữ thở dài một tiếng, “Đã đến đây rồi thì phải chuẩn bị sẵn về tâm lý, ở đây không giống như bên ngoài, đặc biệt là chúng ta…”
Vẻ mặt người phụ nữ ảm đạm, phụ nữ một khi đã đến tinh cầu này thì căn bản là không còn đường sống nữa.
Vai Lục Tư Nguyệt run rẩy, Thời Sênh từ phía sau đỡ lấy cô.

Lục Tư Nguyệt quay lại liếc nhìn Thời Sênh, cố gắng vạch ra một nụ cười, nhưng cuối cùng còn khó coi hơn cả khóc.
Cuộc đọ sức giữa anh Hoành và anh Cường đã nhanh chóng kết thúc.

Anh Cường mắng chửi rầm rì đi vào, liếc nhìn phía họ, rồi chụp lấy người phụ nữ hắn ôm lúc trước đi về vị trí của hắn.
Anh Hoành bước vào sau.

Đám đàn em bên cạnh hắn quát tháo mấy câu.

Mấy người vây quanh lần lượt tản ra, ai nấy trở về vị trí của mình.
Anh Hoành đổi chỗ với gười phụ nữ cạnh giường họ.

Hắn ngồi bên cạnh giường, nhìn Thời Mộ còn đang hôn mê, nói với Lục Tư Nguyệt, “Ở đây không bằng được bên ngoài, đừng lạc đàn.”
Lục Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh Hoành, “Anh?”
Anh Hoành không nói nhiều, nằm xuống giường, gối tay sau gối, “Tại sao các người lại trở thành thế này?”

Lục Tư Nguyệt vô thức miết chặt lấy tay Thời Mộ.

Người này tại sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ họ như vậy chứ?
Anh Hoành hồi lâu sau vẫn không thấy lời đáp, cười lạnh một tiếng, “Chúng mày đi làm cái gì ăn đi.”
Mấy tên đàn em liếc nhìn Lục Tư Nguyệt đánh giá, rồi rời khỏi ký túc.
Anh Hoành cũng không nói gì.

Tên đàn em nhanh chóng mang đồ ăn đến.

Anh Hoành ra hiệu bằng ánh mắt, chúng để đồ bên cạnh giường Thời Mộ nằm.
Ánh mắt Thời Sênh nhìn vào mấy thứ đó.
Mấy thứ này đều là dịch dinh dưỡng loại thấp kém nhất, còn khó ăn hơn cả những thứ mà đội bảo vệ của Phi Ưng đưa cho họ ăn lúc trước.

Khó ăn đến đâu? Khó ăn đến mức nuốt xuống thôi cũng thấy khó khăn.
Anh Hoành cũng mặc kệ Lục Tư Nguyệt và hai cô bé có ăn không, sau khi phất tay cho đám đàn em tản đi, liền nằm lên giường nhắm mắt lại, cũng không biết là ngủ thật hay ngủ giả.
Những thứ đó Lục Tư Nguyệt không dám động vào.

Cô không biết mục đích của người này, ở đây có một người bỗng nhiên giúp đỡ mình thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng anh Hoành ở đây, đám người kia không ai dám đến gây rắc rối cho họ.
Nhưng khi đến tối, người mặc quần áo đội giám sát đi vào, đi thẳng đến chỗ Lục Tư Nguyệt, chỉ vào Lục Tư Nguyệt, “Cô đi theo chúng tôi.”

Lục Tư Nguyệt rỉ máu trong lòng, đầu ngón tay bấu chặt vào da thịt.
Giọng nói đó đã đánh thức anh Hoành.

Hắn mở mắt, ánh mắt sắc bén quét qua người đó.
“Anh Hoành.” Người đó dường như lúc này mới phát hiện ra anh Hoành, vẻ mặt cao ngạo huênh hoang lập tức biến thành nịnh nọt, “Sao anh lại ngủ ở đây, ở đây điều kiện kém lắm.”
Anh Hoành không để ý đến hắn, đi thẳng vào chủ đề, “Người này tao bao rồi, đừng có ý đồ gì với cô ta.”
“Nhưng…” Người đó khó xử, nhưng cũng không dám giận dữ, “Nhưng chủ nhân chúng tôi cần người này.

Anh Hoành, hay là anh chịu ủy khuất một chút được không? Chỗ chúng ta có bao nhiêu đàn bà như vậy, anh đừng có đối đầu với chủ nhân, nếu không sau này anh khó sống đấy.”
Anh Hoành gác chéo chân, dường như nghe ra được sự uy hϊếp trong lời nói của người đó, “Mỗi tháng hắn đều có thể đi đến những tinh cầu ở xung quanh, chỗ chúng tao ở đây cả đời cũng không ra ngoài được.

Hắn mà còn cố cướp đàn bà với bọn tao thì mới là không được!”
“Anh Hoành anh…”
Người đó nói rất nhiều nhưng đều bị anh Hoành chặn lại, cuối cùng người đó đành không cam lòng đưa người đi.
Sau đó tên chủ nhân đích thân đến.

Anh Hoành và hắn ra ngoài nói chuyện, khi trở về đã không thấy tên chủ nhân kia đâu, cũng không có người đưa Lục Tư Nguyệt đi, có lẽ là đã giải quyết rồi.
“Cảm ơn anh.” Tuy không biết mục đích của người này là gì nhưng Lục Tư Nguyệt vẫn lên tiếng cảm ơn.
Hôm nay nếu không có hắn, thì bây giờ cô đã…
“Ngủ đi.” Anh Hoành khua tay, dường như có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng hắn liếc nhìn Thời Mộ, trầm mặt nằm trên giường.
Trong một môi trường xa lạ như vậy, Thời Mộ còn đang thế kia, Lục Tư Nguyệt đâu dám ngủ, thức canh Thời Mộ suốt một đêm.
Thời Sênh bế Thời Oanh ở bên cạnh, cũng may chỗ đó sát tường, cũng không nguy hiểm lắm.

Thời Oanh ngủ rất say, nhưng Thời Sênh cũng không ngủ.
Tay của cô bé vẫn cầm chặt con dao kia.

Cô bé không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô bé biết rằng không thể chuyện gì cũng dựa vào cha được.

Cô phải kiên cường lên, mới có thể bảo vệ được mẹ và em gái, bảo vệ cha.
Có anh Hoành bảo bọc, không ai dám đến tìm họ gây rắc rối.

Ngày hôm sau đi làm, Thời Sênh và Lục Tư Nguyệt đều phải đi.

Thời Oanh còn nhỏ, anh Hoành cho một người phụ nữ ở lại chăm sóc cô bé và Thời Mộ.
Thời Sênh và Lục Tư Nguyệt rất không yên tâm, nhưng bây giờ họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Nơi đây khai thác một loại khoáng thạch, giống như tất cả các khoáng trường khác.

Ngoài nhân viên giám sát, tất cả lão đại làm việc ở đây đều có thể phân công nhiệm vụ.
Anh Hoành phân công cho Thời Sênh và Lục Tư Nguyệt công việc khá nhẹ nhàng, đương nhiên chỉ là so với người khác.

Còn đối với Thời Sênh vẫn là quá nặng.
Cô bé mới làm một lúc đã mệt không chịu được, trên trán toàn là mồ hôi, đầu óc choáng váng, toàn thân vô lực.
“Nhóc con, nhóc như vậy muốn sống ở đây rất khó.” Một bàn tay to lớn đột nhiên đỡ lấy xe đẩy trong tay Thời Sênh, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Thân người cao lớn của người đàn ông che đi ánh mặt trời gay gắt.
Thời Sênh ngẩng đầ lên nhìn hắn.

Người đàn ông cúi đầu xuống, râu ria trên mặt gần như che đi cả nửa khuôn mặt hắn.
“Đi sau tôi.” Trên vai anh Hoành còn đang gánh đồ, hắn mất kiễn nhẫn hất cằm.
Thời Sênh đã mệt rã rời, nhưng cô bé không buông tay ra, cũng không để ý đến anh Hoành, tự đẩy xe về phía trước.
Anh Hoành vẫn hừ lạnh như thường lệ, sau đó sải bước đi bên cạnh cô bé.