Tinh lịch năm 1578, hải tặc thiên hà cướp bóc hoành hành, Thời Mộ nhận lệnh đi trấn áp.
Vợ của Thời Mộ là Lục Tư Nguyệt đang mang thai sáu tháng, sắp sinh.

Khi tiễn Thời Mộ đi, Lục Tư Nguyệt vẫn không nỡ để chồng đi.

Cô kéo tay Thời Mộ nói: “Lúc nào thì anh về được?”
Thời Mộ thương xót vợ mình, “Trận đánh này ai có thể nói trước được lúc nào về chứ, em đừng lo, anh sẽ không sao đâu.”
Hai tay Lục Tư Nguyệt xoa bụng, lo lắng không thôi, “Mộ, anh nhất định phải cẩn thận đó.”
Thời Mộ cười đặt bàn tay lên bụng Lục Tư Nguyệt, “Anh sẽ cẩn thận, anh còn chưa được gặp con chúng ta mà.

Em ở nhà cũng phải chú ý đấy nhé.”
Lục Tư Nguyệt mắt nhòe lệ gật đầu, cô sẽ cẩn thận.
Cô nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ này bình an, để nó bình an ra đời.
“Sắp đến giờ rồi, anh phải đi đây.

Em mau về đi, đi đường nhở cẩn thận đấy.” Thời Mộ dặn dò.
Lục Tư Nguyệt kéo tay Thời Mộ, vội vàng nói: “Mộ, em sợ lúc em sắp sinh anh vẫn chưa về, anh đặt tên cho con chúng ta đi.”
“Không sao đâu, em cứ đặt tên ở nhà cho con đi, đợi anh về rồi đặt tên chính sau được không?”
Lục Tư Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, cũng được.
Thời Mộ cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi xoay người đi về hướng đại đội.

Lục Tư Nguyệt đứng nguyên tại chỗ.


Cho đến khi Thời Mộ lên chiến hạm, hạm đội lần lượt cất cánh, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh, cô mới đỏ hoe mắt xoa bụng mình, “Con à, đợi ba về sẽ đặt tên cho con nhé.”
Bầu trời mây mù không tan, gió mưa như thể sắp kéo đến.
Thời Sênh được sinh ra chính trong thời đại hỗn loạn đó.
Thời Sênh không đợi được ba cô trở về, tên của Thời Sênh là do gia chủ ban cho.
Nghe nói ngày Thời Sênh sinh ra, đã kinh động tất cả lãnh đạo cao tầng của Thời gia.

Thời Sênh vừa ra đời đã bị đưa đi.

Lục Tư Nguyệt khắp người toàn máu cầu xin họ, nhưng họ không hề thương xót dù chỉ là một chút.
Tuy không bao lâu sau Thời Sênh đã được trở về bên Lục Tư Nguyệt, nhưng bởi vì lần tranh chấp đó đã lưu lại mầm bệnh trong người Lục Tư Nguyệt.
Ngày đứa con trở về, Lục Tư Nguyệt ôm chặt lấy cô bé.

Cảm giác đã mất đi lại có lại được khiến Lục Tư Nguyệt vui mừng đến ngất đi.

Đến khi tỉnh lại cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng nhìn thấy đứa trẻ đang líu lô bên cạnh, cô biết không phải mình đang mơ.
“Con à, con của mẹ.” Lục Tư Nguyệt vui mừng rớt nước mắt, không dám giơ tay ra chạm vào Thời Sênh, dường như sợ chỉ khẽ chạm thôi đứa trẻ này sẽ không còn nữa vậy.
Bên ngoài phòng có người đẩy cửa bước vào, “Lục Tư Nguyệt.”
Lục Tư Nguyệt nhìn người đến, liền ôm Thời Sênh vào lòng, cảnh giác nhìn ông ta.
Người đó cười xùy một tiếng, đặt tấm thẻ gỗ nhỏ nhắn trước mặt Lục Tư Nguyệt, “Đây là tên của nó, gia chủ đích thân đặt.”
Nghe thấy hai chữ gia chủ, Lục Tư Nguyệt bất giác run rẩy.


Cô đợi người kia lạnh lùng rời đi rồi mới nhặt tấm thẻ gỗ lên, bên trên khắc hai chữ Thời Sênh.
Sênh…
Người của toàn thiên hà đều biết Sênh đại diện cho cái gì.
Chỉ có người có địa vị vô cùng thấp kém mới dùng chữ này để đặt tên.
Sắc mặt Lục Tư Nguyệt trắng bệch, cơ thể không nén được run rẩy.
Tại sao chứ…
Tại sao con của cô lại bị đối xử như vậy chứ.
Thời Mộ đã mang về không ít vinh quang cho Thời gia, tại sao con của cô lại bị đối xử như vậy chứ.
Lục Tư Nguyệt không có sức lực để tranh luận với cả Thời gia to lớn.

Cô chỉ có thể im lặng chấp nhận sự sỉ nhục họ đã dồn lên con cô, âm thầm chấp nhận sự chế giễu cười nhạo của những người khác, chờ đợi Thời Mộ trở về.
Cô tin rằng, chỉ cần Thời Mộ trở về, họ sẽ sống tốt hơn.
Thế nhưng lần chờ đợi này là ba năm liền.
Thời Sênh đã ba tuổi, trông vô cùng đáng yêu, giống như cục bột nhỏ trắng trẻo, khi đi còn lắc la lắc lư, nhìn như sắp ngã, nhưng lần nào cũng đứng vững được.
Những đứa trẻ ở xung quanh đều không muốn chơi với cô bé, thậm chí còn để lộ ánh mắt chán ghét và ghê tởm.
Cô bé không hiểu tại sao, có lúc cũng sẽ ngây thơ hỏi Lục Tư Nguyệt, “Tại sao các bạn nhỏ lại không chơi với con, có phải họ ghét bỏ con không?”
Lần nào Lục Tư Nguyệt cũng chỉ im lặng, trên mặt là sự bi thương và phẫn nộ ẩn nhẫn mà rất nhiều năm sau Thời Sênh mới hiểu được.
Sau này hỏi nhiều lần mà không được trả lời, Thời Sênh cũng không tiện hỏi nữa.

Các bạn nhỏ khác không chơi với cô bé, thì cô bé cũng không chơi với họ nữa.


Hằng ngày Thời Sênh đều quanh quẩn với Lục Tư Nguyệt.
Đứa trẻ mới chỉ ba tuổi, còn chưa hiểu gì.

Thời Sênh chỉ nhớ ngày Thời Mộ trở về là một ngày nắng rất to, nắng đến chói chang không mở nổi mắt, sau đó có rất nhiều người đến nhà.

Người mẹ xưa nay chưa bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt cô bé, vào ngày hôm đó lại khóc òa lên.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn vẻ mặt áy náy nhìn Lục Tư Nguyệt, những người đưa Thời Mộ về nói với Lục Tư Nguyệt, nhưng đã bị Thời Mộ chặn lại, cảm ơn họ rồi tiễn họ về.
Thời Sênh nhìn đoàn người đi một bước quay đầu ba lần rời đi.

Cho đến khi bóng lưng những người đó biến mất dưới ánh mặt trời, cô bé chớp mắt, quay đầu nhìn mẹ.
Lục Tư Nguyệt nửa quỳ bên cạnh Thời Mộ, gục đầu lên đùi ông khóc nức nở.

Kể từ khi Thời Sênh biết ghi nhớ mọi chuyện, đó có lẽ là lần đầu tiên Thời Sênh thấy Lục Tư Nguyệt khóc thương tâm như vậy.

Dường như sự uất ức và chua xót suốt ba năm trời đều được phát tiết ra ngoài.
Thời Sênh bước đến bên cạnh xe lăn, nắm lấy xe lăn cố gắng ngẩng lên nhìn người đàn ông dù ngồi xe lăn nhưng vẫn cao như núi so với cô bé, “Tại sao mẹ lại khóc?”
Người đàn ông như thể bị chấn động, khuôn mặt đen nhẻm của anh quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Sênh.
“Ba là ba của con sao?” Thời Sênh lại hỏi.
Khóe mắt Thời Mộ đã ngập sương mù, cổ họng anh chuyển động lên xuống, dường như có chút khó khăn giơ tay lên, xoa đầu Thời Sênh, không nặng cũng không nhẹ, ấm áp rộng rãi, đó là bàn tay của cha.
Nhiều năm sau đó Thời Sênh vẫn ghi nhớ rõ cảm giác ấm áp đó.
“Ừm, ba là ba của con.”

Buổi tối hôm đó Lục Tư Nguyệt đã làm rất nhiều đồ ăn.

Lúc đó rau củ tươi và thịt đều được chuyên cung cấp cho Hoàng thất và quý tộc.


Tuy Thời gia là gia tộc rất lớn, nhưng họ không phải là dòng chính, cho nên không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Lục Tư Nguyệt làm rất nhiều thức ăn, tuy cũng chỉ là những đồ ăn của các gia đình bình thường nhưng được bày biện đẹp mắt.
Chỉ vậy thôi mà đối với Thời Sênh đã được coi là rất thịnh soạn rồi.
Lục Tư Nguyệt gần như không ăn, suốt bữa ăn cô chỉ khóc.

Thời Mộ an ủi cô, để cô về phòng trước.
Lục Tư Nguyệt cũng sợ dáng vẻ của mình sẽ khiến Thời Sênh sợ hãi, nên đứng dậy về phòng.
Thời Mộ gắp thức ăn cho Thời Sênh, giống như một người cha dặn dò cô bé ăn chậm thôi, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương.
Không…
Thời Mộ chính là cha của cô bé.
Người cha cô bé lần đầu tiên được gặp mặt từ khi sinh ra đến giờ.
Huyết thống có lẽ chính là một thứ kỳ lạ như vậy.

Rõ ràng là lần đầu tiên Thời Sênh được gặp cha, nhưng lại cảm thấy thân thiết không gì sánh nổi.
Thời Sênh ăn rất chậm.

Cô bé muốn ở lâu hơn với người cha vừa mới gặp mặt này, nhưng chợt nhớ đến mẹ vừa rồi còn buồn bã đau lòng, cô bé lại ăn nhanh hơn, nhanh chóng ăn hết thức ăn.
Thời Sênh đặt đũa xuống, nhìn Thời Mộ với gương mặt hiền từ yêu thương, “Ba, con ăn xong rồi, ba đi vào với mẹ đi.”
Giọng nói mềm mại của cô bé vang lên, phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Thời Mộ.

Khóe mắt đã có nếp nhăn của anh đã đẫm lệ.

Anh di chuyển xe lăn đến bên Thời Sênh, ôm cô bé vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, “Ba xin lỗi, đều tại ba về muộn, nên để hai mẹ con con phải chịu khổ.”