Thiên ngoại thiên?

Nhân ngoại nhân?

Chung Thập Nhất đã hoàn toàn không còn nhẫn nại với tiểu cô nương ngông cuồng đến vô biên trước mặt này. cô cho rằng làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân chỉ cần nói là được sao?

Cửu Châu đại lục vô số kẻ mạnh, chưa từng có ai dám nói mình có thể làm thiên ngoại thiên, nhân ngoại nhân.

“Dao Quang có lý tưởng rất vĩ đại.” Ông chú phóng khoáng lại vui vẻ thản nhiên nhìn Thời Sênh, “Tin vào bản thân, nhất định có thể làm được.”

Thời Sênh: “…”

Cô không muốn nhìn thấy ông chú phóng khoáng này nữa.

“Diệp Thiên Nam, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm hỏng học trò.” Chung Thập Nhất rất không tán đồng phương pháp giáo dục của Diệp Thiên Nam.

Cho dù không làm hỏng, học trò do hắn dạy dỗ cũng là kẻ không biết trước biết sau, sinh tồn ở đại lục Cửu Châu này, kẻ không biết trước biết sau đều không sống nổi.


“Lão bất tử ngươi hãy lo liệu bản thân mình cho tốt đi, ta dạy dỗ học trò thế nào là chuyện của ta.” Ông chú phóng khoáng hừ một tiếng.

“Không biết tốt xấu.” Chung Thập Nhất hừ lạnh, quay đầu nói với Tần Lang Nguyệt: “Tiểu nha đầu, vừa rồi con không sao chứ? Có phải hắn ức hiếp con không? Nếu hắn ức hiếp con thì cứ nói với ta, bây giờ con là đệ tử của ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho con.”

Tần Lang Nguyệt nhìn Thời Sênh, rồi lại nhìn ông chú phóng khoáng, một lát sau mới lắc đầu, “Không có.”

“Con đừng sợ, học viện này không phải là của Diệp Thiên Nam hắn.” Chung Thập Nhất lại tưởng rằng Tần Lang Nguyệt sợ hãi, thanh âm càng trầm trọng thêm vài phần.

“Vị đạo sư này nghe ta nói này.” Thời Sênh lên tiếng, thần sắc đầy châm biếm, “Tiểu sư muội đã nói là không có rồi, tại sao ông cứ muốn sư muội phải sửa lại là chúng tôi ức hiếp cô ta vậy? Lẽ nào ông cho rằng ở đây bao nhiêu người đều mù cả rồi sao, dù có vu cáo hãm hại cũng không phải làm vậy đâu nha!”


Sắc mặt Chung Thập Nhất hơi thay đổi, những lời vừa nãy của hắn vốn không có ý đó, làm sao đã bị bẻ cong thành như vậy rồi?

Tân sinh bị gọi tên nhất thời không biết nên làm chứng cho Thời Sênh hay nên im lặng không nói.

Hơn nữa, có vẻ như đây cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Được lắm cái lão già kia, tại sao lòng dạ ngươi lại độc địa vậy chứ?” Ông chú phóng khoáng bỗng nhiên đầu óc chuyển ngoặt, nổi giận đùng đùng, “Đến đây, hôm nay ta nhất định phải đánh cho ngươi không phân biệt nổi đông nam tây bắc.”

Chung Thập Nhất có tìm thấy được đông nam tây bắc hay không Thời Sênh không biết, nhưng ông chú nhà mình đã không phân biệt được đông nam tây bắc nữa rồi.

“Dao Quang, con phải cố gắng lên! Sau này… Xì, Dao Quang, nhẹ chút, đau quá. Sau này con nhất định phải đánh chết cái tên lão bất tử ấy cho ta, tức chết đi được.”


Thời Sênh đành coi như không nghe thấy, nhanh chóng xoa thuốc cho Diệp Thiên Nam.

Rõ ràng biết là không thắng được mà vẫn còn đánh, cái đồ thiểu năng này!

Có một vị đạo sư thích đâm đầu vào chỗ chết như vậy, Thẩm Dao Quang tự tìm đường chết cũng là chuyện đương nhiên rồi.

“Dao Quang, con là hy vọng của ta, nhất định đừng khiến ta thất vọng.” Mặt ông chú đầy hy vọng nhìn Thời Sênh.

Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật giật, “Đạo sư, chắc chắn con sẽ không khiến người phải thất vọng, nhưng… trước tiên người phải sống được đến lúc đó đấy.” Đừng có tự tìm đường chết đó!

“Nha đầu này ăn nói kiểu gì vậy? Sao ta lại chết trước cái tên lão bất tử đó được?” Ông chú nghiêm mặt.

“Khó nói lắm.” Nữ chính đại nhân có người nâng đỡ đó.

Loại như ông còn khiêu khích thêm mấy lần nữa thì thời điểm hết cảnh phim đi lĩnh cơm hộp không còn xa nữa đâu.
“Haizzz, nha đầu chết tiệt này.” Ông chú ném cốc trà trên bàn, “Con không thể mong chờ vào vi sư được sao?”

Thời Sênh nghiêng đầu tránh đi, bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Nam, dựa vào tính cách vừa gặp Chung Thập Nhất đã gây lộn này của ông ta thì tất nhiên là không nổi rồi.

Thời Sênh nhìn bộ dạng của ông ta, nuốt nước bọt, nuốt luôn cả những lời châm biếm xuống bụng.



Nữ chính đi đến đâu, nơi đó liền có chuyện.

Thời Sênh vừa mới từ chỗ Diệp Thiên Nam đi ra liền nghe tin Tần Lang Nguyệt và Tam hoàng tử đụng độ với nhau.

Các thế lực trên đại lục Cửu Châu phức tạp, các môn các phái chiếm đất xưng vương, mấy đại gia tộc hoành hành, người vốn là chúa tể hoàng thất lại giảm dần.

Gần trăm năm nay, hoàng thất không có lấy một hoàng tử có thiên phú tốt ra đời, địa vị của hoàng thất tràn ngập nguy cơ.
Chính vào thời điểm hoàng thất lòng người hoang mang thì Tam hoàng tử ra đời.

Tam hoàng tử và Thẩm Dao Quang thiên phú ngang sức ngang tài, vẫn luôn được gọi là kim đồng ngọc nữ. Nhưng Tam hoàng tử đã có hôn ước, đối tượng hôn ước chính là Tần Lang Nguyệt.

Hắn là một thiên tài, tại sao lại đi lấy đồ phế vật ngu si?

Hôm nay ở học viện, nhìn thấy Tần Lang Nguyệt, làm sao hắn nuốt được cục tức đó xuống chứ?

Đúng vậy, hiện hôn ước giữa bọn họ vẫn chưa được hủy bỏ, Tần Lang Nguyệt là Linh Vương bậc một nhưng tin tức này bị Chung Thập Nhất dùng thủ đoạn áp chế nên tạm thời còn chưa truyền đến tai Tam hoàng tử.

Thời Sênh đến nơi xảy ra sự việc, đã có không ít người đang vây khắp trong ngoài.

Đứng phía trước cô có mấy em gái đang thảo luận hăng say với vẻ mặt đầy khinh bỉ và đố kỵ.
“Cô ta chính là Tần Lang Nguyệt sao? Dám mơ mộng hão huyền lấy Tam hoàng tử, cũng không tự xem xem bản thân mình như thế nào, nghe nói còn là đồ phế vật, không hiểu tại sao học viện lại nhận cô ta nữa?”

“Ai biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để được vào đây học chứ?” Nữ sinh đó ngừng lại, “Cho dù có vào được đây thì Tam hoàng tử cũng sẽ không thích cô ta đâu, Tam hoàng tử là trăng sáng trên trời cao, còn Tần Lang Nguyệt chỉ là một thứ đồ bỏ đi, còn không đáng xách dép cho Tam hoàng tử nữa kìa.”

“Tam hoàng tử…”

Thời Sênh nhìn vào phía trong, quá đông người không thể vào được.

Cô nhìn bốn xung quanh, đi đến nơi có ít người, nhảy qua nóc nhà, bước vào khu trung tâm nơi xảy ra sự việc.

Nhưng cô mới đi được một nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại.

Trên nóc nhà phía trước đã có người rồi.
Hắn ăn mặc có chút bẩn thỉu nhưng thần sắc có vẻ vô cùng độc ác, có lẽ hắn cũng phát giác ra được có người đến nên vẻ mặt tà ác bất chợt thay đổi, con ngươi bỗng nhiên ảm đạm lạnh lẽo, khuôn mặt đần độn ngốc ngếch nhìn tới.

Thời Sênh dụi dụi mắt.

Quân Hàn Lâm.

Hiện là thất hoàng tử, nam chính đại nhân còn đang giấu kín tài năng.

Bà đây đã nhìn thấy hết rồi, ngươi còn che giấu làm gì nữa chứ?

Quân Hàn Lâm có quen biết Thẩm Dao Quang, nhưng hiện tại hắn là một tên ngốc có IQ không được cao cho lắm, tất nhiên không thể gọi tên cô được, chỉ đành vô tội gọi, “Tỷ tỷ, ta không xuống được.”

Tỷ tỷ ông nội ngươi!

Bản cô nương đây nhỏ tuổi hơn ngươi đó biết không hả? Đồ ngớ ngẩn!

“Ủa? Vậy tại sao ngươi lên đây được vậy?” Thời Sênh mỉm cười, đôi mắt đen nháy, điểm xuyết thêm ánh sáng nho nhỏ, nhưng khi nhìn vào lại không thể cảm nhận được một chút ấm áp và gợn sóng nào.
Trong lòng Quân Hàn Lâm bỗng thấy kỳ lạ, Thẩm Dao Quang này hoàn toàn không giống với Thẩm Dao Quang hắn quen biết…

Nhưng Quân Hàn Lâm rất nhanh chóng không do dự gì.

Hắn vốn sinh ra trong hoàng thất, tất nhiên hiểu được đám con cháu đệ tử những gia tộc lớn đó đều mang mặt nạ, biểu hiện ra một mặt, nhưng rất có thể đó không phải là mặt chân thực của họ.

“Là bọn họ ném đệ lên đây.” Quân Hàn Lâm tủi thân nói.

Quả đúng là Quân Hàn Lâm bị người ta ném lên đây, ngoài việc mang trên mình danh hiệu là một hoàng tử, trên thực tế có lúc hắn còn không bằng một người bình thường.

“Vậy ngươi có muốn xuống đó không?” Thời Sênh tiến gần Quân Hàn Lâm, cười dịu dàng.

“Muốn.” Quân Hàn Lâm gật đầu, “Tỷ tỷ có thể đưa ta xuống dưới được không?”

“Tất nhiên là được.” Thời Sênh gật đầu.
Quân Hàn Lâm dần cảm thấy bất an trong lòng, hắn nhìn Thời Sênh đang tiến gần lại hắn, khom mình nắm lấy cánh tay hắn, dùng lực trực tiếp đá tung hắn từ trên nóc nhà xuống dưới.

Trong đồng tử hắn còn phản chiếu cảnh tượng nóc nhà.

Thiếu nữ vẻ mặt lãnh đạm, tay áo phấp phới, mái tóc đen óng tung bay, tựa như vị thần, phía sau là ánh sáng trắng xóa chói chang khiến người ta không mở nổi mắt.

[ký chủ, cô hà tất phải tăng thêm thù hận làm gì?] Hệ thống không nhịn được lên tiếng.

Cô không thể yên ổn làm nhiệm vụ được sao?

“Đời người không thể quá sóng yên biển lặng được.”

[…] Bởi vậy cô không thể giả bộ tử tế được đúng không?

Hệ thống nghĩ tốt nhất nên đừng nói gì nữa thì hơn, làm một hệ thống cao ngạo lạnh lùng vẫn tốt hơn so với sớm muộn gì cũng bị ký chủ làm cho tức chết.


“Phịch!”

Quân Hàn Lâm rơi vào trong đám người, đúng trước mặt nữ chính, bao nhiêu người trước mặt, hắn không thể ngẩng đầu lên nhìn trên nóc nhà, chỉ đành giả bộ lảm nhảm kêu đau.

“Thất đệ… Sao đệ lại…” Tam hoàng tử chỉ lên trên, vẻ mặt không nhịn được cười, “Sao đệ lại từ trên trời rơi xuống vậy? Lẽ nào đây chính là mối lương duyên trời ban sao? Đừng có nói gì, đệ và Tần đại tiểu thư quả thật xứng đôi.”

Tam hoàng tử vừa dứt lời, tức thì đám đông cười rộ lên, vô số ánh mắt thiếu thiện chí giành cho Tần Lang Nguyệt và Quân Hàn Lâm.

Không có ai quan tâm tại sao Quân Hàn Lâm lại rơi từ trên trời xuống.

“Cô ngốc đi với thằng đần, quả là xứng đôi vô cùng, mọi người nói xem có phải không?”

Tần Lang Nguyệt lạnh lùng nhìn đám người đó, sát khi trong mắt ngày càng mờ mịt. Chính vào lúc này, vạt áo bỗng nhiên thấy nặng, có người ôm lấy hai chân cô ta.
“Đau, hu hu, đau quá, đừng đánh ta mà.” Quân Hàn Lâm sống chết ôm chặt lấy Tần Lang Nguyệt.

“Thất đệ không đợi được nữa rồi, ha ha ha, không sao, bổn hoàng tử sẽ tác thành cho Thất đệ, ta sẽ tiến cung thỉnh cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước giữa ta và Tần đại tiểu thư.”

Vừa hay Tam hoàng tử đang âu sầu không tìm được cớ gì, hôn ước này là do tiên hoàng định ra, do đó hắn không có đủ lý do, cũng không dám đi tìm phụ hoàng, nhưng bây giờ…

Thất hoàng tử và Tần Lang Nguyệt có tư tình?

Tần Lang Nguyệt nghe Tam hoàng tử nói vậy, trong lòng thấy không thoải mái chút nào, cô ta muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng phải do cô ta nói.

Nhưng Tam hoàng tử không cho Tần Lang Nguyệt có cơ hội nói chuyện, dẫn người tức tốc đi mất.

Phông nền quần chúng lại một lần nữa giậu đổ bìm leo, lập tức tản ra, Quân Hàn Lâm vẫn sống chết ôm lấy Tần Lang Nguyệt.
Thời Sênh chắt lưỡi hai tiếng.

Chỉ cảm thán tác giả đại nhân quá trâu bò, chỉ một cơ hội duy nhất đã buộc chặt nam nữ chính lại với nhau.

Cũng không biết Tam hoàng tử đã dùng cách gì, hôn ước giữa hai người thực sự bị hủy bỏ, hơn nữa còn chuyển hôn ước đó cho Quân Hàn Lâm.

Quân Hàn Lâm đã nhẫn nhục chịu đựng bao năm nay, lúc này tất nhiên sẽ không phản đối, sau khi người khác nói với hắn rằng Tần Lang Nguyệt là nương tử tương lai của hắn, cả ngày hắn đều bám đuôi cô ta nhằng nhẵng.

Phải biết rằng, trong cốt truyện, khi họ gặp gỡ thì nam chính không phải là một tên ngốc, do đó, nữ chính liệu có thể yêu nam chính nếu hiện tại nam chính vẫn còn là một kẻ rất tầm thường hay không?



“Đừng mà, buông ra, lũ cầm thú các ngươi, các ngươi sẽ không được chết yên thân! A! Tránh ra, buông ta ra! Buông ta ra…”
Thanh âm nữ tử đang la hét xuyên qua khu rừng tĩnh mịch, rơi vào tai Thời Sênh.

Cô nghiêng đầu, từ trên cây nhìn xuống theo hướng âm thanh truyền đến.

Không xa dưới gốc cây, hai ba thiếu niên đang áp chế một thiếu nữ, cười cợt cởi bỏ quần áo trên người cô gái.

Nhìn thiếu nữ ấy khá quen mắt, Thời Sênh nghĩ một lát mới nhận ra đó chính là cô gái được Tần Lang Nguyệt bảo vệ vào ngày đến trường học báo danh.

Hình như tên Tần Quỳ, là một nhánh của Tần gia, bởi vì bình thường đối xử với Tần Lang Nguyệt rất tốt nên được Tần Lang Nguyệt giữ bên cạnh.

À…

Cảnh tượng này hình như là tình tiết Tần Quỳ bị làm nhục đến chết, Tần Lang Nguyệt phát điên, trừng trị đám công tử ăn chơi đó.

Thời Sênh thay đổi tư thế, chống cằm nhìn cảnh bạo hành phía dưới, sâu trong đôi mắt đen nháy không hề có đồng tình, cũng không có vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác, chỉ có sự bình tĩnh như như nước.
Tiếng kêu của thiếu nữ ngày càng nhỏ, sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Mấy tên công tử đó nhận thấy có gì không ổn, kiểm tra thấy thiếu nữ đã chết rồi, nhưng còn chưa hết ý đồ với nữ thi thể, xong xuôi mới ném thi thể thiếu nữ đầy vết bẩn và bẩm tím xuống đất, nghênh ngang rời đi.

Thời Sênh nhảy từ trên cây xuống, đúng lúc Tần Lang Nguyệt đang chạy tới từ phía bên kia, hai người giáp mặt nhau, cô ta vừa đến đã nhìn thấy ngay thiếu nữ nằm trên đất, mặt liền biến sắc.

“Tần Quỳ!”

Còn có một thiếu niên nữa đến cùng Tần Lang Nguyệt, toàn thân bao phủ một luồng lãnh khí, giống như một thanh bảo kiếm đang trổ hết tài năng.

Giang Mộ, đệ nhất tùy tùng của nữ chính.

Thời Sênh chỉ nhìn hắn một chút rồi di chuyển tầm nhìn, quay người rời đi, thiếu niên đó bỗng nhiên chặn trước mặt cô.
“Thẩm Dao Quang!” Tần Lang Nguyệt che cơ thể trần trụi của cô gái lại, toàn thân tràn đầy sát khí xông tới, “Là ai làm?”

Đệch!

Nữ chính đại nhân, cô giỏi quá đấy!

Dám gọi chính tên của bản cô nương luôn sao?

Thời Sênh lùi lại một bước, thần sắc có chút châm biếm, “Làm sao ta biết được là do ai làm?”

Tần Lang Nguyệt lớn tiếng chất vấn, “Ngươi ở đây tại sao lại không biết? Có phải do ngươi chỉ thị chúng làm hay không?”

“Ta đi ngang qua.” Trên mặt Thời Sênh bỗng nhiên lộ ra nụ cười ác ý, “Nếu là do ta chỉ thị, ta nhất định sẽ khiến cô không thể nhìn thấy thi thể luôn.”

Đồng tử Tần Lang Nguyệt co rút mạnh, Thẩm Dao Quang này làm sao vậy chứ? Thật tà ác…

Tần Lang Nguyệt nhìn Tần Quỳ, rồi lại nhìn Thời Sênh, bỗng nhiên nghiêm giọng hỏi, “Ngươi nhìn thấy hết rồi?”
“Nhìn thấy rồi!” Quá trình không đẹp mắt cho lắm, làm bẩn mắt ta.

“Vậy tại sao không cứu cô ấy?” Tần Lang Nguyệt bỗng bắt đầu không kiểm soát được tâm trạng, “Ngươi đã nhìn thấy hết rồi tại sao lại không cứu cô ấy. Cô ấy vẫn còn nhỏ như vậy, còn cả một quãng đường dài phải đi. Rõ ràng ngươi chỉ cần nói một câu là có thể cứu được cô ấy, tại sao chứ?”

Ở học viện này, Thẩm Dao Quang có thân phận gì chứ? Lời nói của cô có ai dám không nghe?

Nhưng cô lại thấy chết mà không cứu…

Từ khi cô ta đến với thế giới này, Tần Quỳ là người đầu tiên không hề câu nệ gì đối xử với cô ta. Cô ta đã coi Tần Quỳ như người thân, nhưng nay cô bé bị làm nhục đến chết, người đứng trước mắt cô ta lúc này lại thấy chết mà không cứu, còn bày ra thái độ lẽ tất nhiên phải thế.
Khóe miệng Thời Sênh hơi hếch lên, cong lên thành một độ cong tuyệt đẹp, “Tại sao ta phải cứu cô ta? Dựa vào cái gì mà ta phải cứu cô ta?”

Tần Quỳ là ai? Đó là một người xa lạ, tại sao cô phải cứu cô ta?

Người khác cứu đó là ân tình, không cứu là bản năng, không cứu là sai sao? Đối với Thời Sênh, đạo đức chẳng là cái gì hết.

Đừng nói là bản cô nương đây không quen biết Tần Quỳ, chỉ cần cô ta là người của nữ chính thì bản cô nương đây cũng sẽ không cứu.

“Thẩm Dao Quang, tại sao ngươi lại độc ác như vậy?” Tần Lang Nguyệt cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt dán chặt vào Thời Sênh, trong mắt là ý hận điên cuồng.

Chính bởi vì cô ta thấy chết không cứu nên Tần Quỳ mới chết.

“Vậy thì sao chứ?” Ngươi không ác, sẽ có người khác ác hơn ngươi, khi đó người chết chính là ngươi.
“Người như ngươi cũng xứng được gọi là thiên tài sao?” Tần Lang Nguyệt cười lạnh, đám người xuất thân từ gia tộc lớn quả thực không có một ai tốt đẹp.

Thời Sênh tựa như không hiểu nhìn Tần Lang Nguyệt, cô ta là một sát thủ, đã gặp phải không ít chuyện bẩn thỉu đê hèn rồi, cho dù đến thế giới này không thích ứng kịp thì cũng nên hiểu rằng thế giới này kẻ thắng là vua chứ?

Cô ta gϊếŧ người là đạo lý hiển nhiên, người khác gϊếŧ người thì thiên địa bất dung sao? Tại sao chứ? Chẳng phải đều là để đạt được mục đích sao?

“Mặc kệ ta có xứng hay không, ta đều là thiên tài.” Thời Sênh mặt dày tự khen mình.

Tần Lang Nguyệt bị nghẹn đến không nói được lời nào.

Cuối cùng Tần Lang Nguyệt vẫn biết được mấy tên đã làm nhục Tần Quỳ, và gϊếŧ hết mấy tên đó giống như kịch bản, nhưng cũng vì thế đã khiến gia tộc chúng báo thù.
Tuy mỗi lần đều tránh được, nhưng mỗi lần đều là thập tử nhất sinh.

Nam chính thỉnh thoảng còn đổ thêm dầu vào lửa, mỗi ngày trôi qua đều rất mệt mỏi.

Thời Sênh nhìn thấy thế cảm thấy thật gian nan, không có năng lực thu dọn tàn cục, tại sao còn ra tay? Đồ ngu ngốc!

“Ngươi đi theo ta làm gì? Cút!” Tần Lang Nguyệt đẩy mạnh Quân Hàn Lâm, hôm nay cô ta bị người khiêu chiến, suýt chút nữa thì chết, cái tên ngốc này còn thêm rắc rối cho cô ta.

Quân Hàn Lâm bị đẩy đến choáng váng mặt mày, trong khoảnh khắc hắn cúi đầu còn thoáng qua một tia sát khí, ngẩng đầu lên lại là bộ dạng ngốc nghếch đó.

Hắn từ dưới đất trèo lên, “Nương tử đừng giận, ta sẽ giúp nương tử đánh người xấu.”

Tần Lang Nguyệt phì cười, “Một tên ngốc như ngươi mà đánh được người xấu sao? Đừng đi theo ta nữa!”
Tần Lang Nguyệt sải bước rời đi, Quân Hàn Lâm cô độc đứng nguyên tại chỗ, đợi đến khi không còn nhìn thấy hình bóng thân ảnh Tần Lang Nguyệt nữa, hắn thu lại vẻ mặt ngốc nghếch, ánh mắt nghiêm nghị lại lạnh lẽo nhìn theo hướng Tần Lang Nguyệt vừa rời đi.

“Yooo, không giả ngốc nữa sao?”

Quân Hàn Lâm giật mình, quay phắt người lại.

Đứng cách khóm hoa mấy bước, thiếu nữ đứng khoanh tay trước ngực, đôi môi màu hồng khẽ nhướng lên, trong mắt toàn là sự hờ hững.

Hoa làm nền cho người, người làm nền cho hoa.

Người còn kiêu ngạo hơn hoa.

Là cô!

Lần trước cô đá hắn từ trên nóc nhà xuống, hắn còn chưa tìm người tính sổ, nay lại tự dẫn xác đến.

“Quả nhiên cô đã biết rồi.” Quân Hàn Lâm cũng không giả ngốc nữa, tà ác nhìn Thời Sênh đánh giá, “Thật không ngờ, Thẩm gia đại tiểu thư cũng là người không để lộ tài năng.”
“Thẩm Dao Quang có để lộ tài năng hay không, con át chủ bài của Thẩm Dao Quang chẳng phải vẫn luôn được danh chính ngôn thuận đặt ở đó sao?”

Tại sao Thẩm Dao Quang lại được nịnh hót như vậy?

Thứ nhất là tài năng thiên phú của bản thân cô, thứ hai là có Thẩm gia ở phía sau thuận nước đẩy thuyền, nhưng cái thứ hai mới là trọng điểm.

Theo như Thời Sênh nói, nếu không có Thẩm gia, cho dù Thẩm Dao Quang thiên phú có tốt đến đâu cũng chỉ có phận bị xâu xé.

Quả thực, Thẩm gia đã cho Thẩm Dao Quang vốn liếng, nhưng xưa nay Thẩm gia đều chỉ coi Thẩm Dao Quang như một món hàng, mỗi giờ mỗi phút đều đang tính toán giá trị của cô, xem cô có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho gia tộc.

“Cô rất hiểu rõ bản thân.” Quân Hàn Lâm tán thưởng từ tận đáy lòng, hắn thích nữ tử nhìn thấu được địa vị của mình.
“Hiểu rõ bản thân? Xin lỗi, nhưng ta không có.” Thời Sênh cười, “Vừa nãy ta nói đến Thẩm Dao Quang của trước kia, còn ta không phải là Thẩm Dao Quang có thể để bất cứ người nào tùy ý sắp xếp của trước kia nữa.”

Ánh mắt Quân Hàn Lâm bỗng trở nên sắc bén, nhiệt độ xung quanh dần hạ xuống.

“Ngươi nói xem …..” Lông mi Thời Sênh cũng chấn động, thanh âm trong suốt uyển chuyển, “Nếu người của hoàng thất biết được ngươi đang giả ngốc thì họ sẽ có cách gì nhỉ? Hiện giờ ngươi vẫn chưa có năng lực để phản lại hoàng thất đúng không?”

Tim Quân Hàn Lâm đang đập hỗn loạn nhưng mặt vẫn không biến sắc.

“Ngươi không sợ ta gϊếŧ người diệt khẩu sao?”

“Hoan nghênh ngươi tới gϊếŧ ta diệt khẩu.” Thời Sênh chưng ra bộ mặt kiêu căng ngạo mạn không xem ai ra gì.
Quân Hàn Lâm đã có sát ý, nữ nhân này không thể giữ lại được.

Đúng vào lúc hắn chuẩn bị hành động, xa xa truyền đến một âm thanh, Quân Hàn Lâm cân nhắc, “Thẩm Dao Quang, tốt nhất ngươi câm miệng lại cho ta.”

“Miệng mọc trên đầu ta, ngươi có khâu lại được cho ta không?” Thời Sênh tiếp tục khiêu khích, tiếng người ở xa càng lúc càng gần.

Quân Hàn Lâm chỉ đành lạnh lùng trừng mắt lên cảnh cáo Thời Sênh, nhanh chóng chạy về phía xa ấy, biến mất khỏi tầm nhìn của Thời Sênh.

Quân Hàn Lâm muốn gϊếŧ Thời Sênh diệt khẩu nhưng Thời Sênh vừa quay người đã đem chuyện Quân Hàn Lâm không phải là tên ngốc nói ra ngoài.

Điểm thù hận MAX.

Quân Hàn Lâm ngay lập tức muốn đến Thẩm gia gϊếŧ Thời Sênh trút giận.

Nữ nhân này lại dám nói ra thật!

Điều khiến hắn hối hận nhất là hôm đó không gϊếŧ chết nữ nhân này, cho dù có người tới thì cùng lắm cũng gϊếŧ luôn.
Tất nhiên Tam hoàng tử và những người khác trong hoàng thất rất quan tâm đến chuyện hắn có ngốc thật hay không, Quân Hàn Lâm lại tự hủy hình tượng bản thân thêm mấy lần mới chống đỡ được. Nhưng hắn biết rằng, chắc chắn đám người đó không buông lỏng như trước kia nữa, hắn hành động càng khó khăn hơn.

“Chủ tử, gần đây Thẩm Dao Quang đều ở tại Thẩm gia, không hề ra ngoài…”

“Cô ta cho rằng trốn ở Thẩm gia thì có thể bình an vô sự sao?” Quân Hàn Lâm hừ lạnh, quay người, nói với người đang quỳ dưới đất: “Thẩm gia quá kiêu căng rồi.”

Thẩm Dao Quang, ngươi dám lấy Thẩm gia làm gậy chống lưng, vậy thì ta sẽ nhổ mất cây gậy chống lưng đó của ngươi.

Người đó ngẩn ra, sau đó chắp tay: “Thuộc hạ đã hiểu.”



Quân Hàn Lâm âm thầm lên kế hoạch lật đổ Thẩm gia, gϊếŧ chết Thời Sênh, nhưng Thời Sênh lại không coi là gì, vẫn rong chơi cả ngày trong học viện.
Có lẽ cũng do quá nhàm chán, vậy nên hễ một lời không hợp liền gây sự đánh nhau, với tư cách là đạo sư của Thời Sênh, ông chú phóng khoáng Diệp Thiên Nam thể hiện ông rất đau lòng.

Mỗi ngày đều phải đến Hình Pháp Đường chuộc người thật là một trải nghiệm phong phú.

“Dao Quang, gần đây con an phận một chút, đừng gây thêm rắc rối cho ta nữa có được không?” Ông chú phóng khoáng giọng điệu thành khẩn nói, “Mấy ngày nữa có một đám thần kinh sắp đến, chúng ta phải khiêm tốn chút.”

“Đồ thần kinh? Đồ thần kinh gì chứ?” Thời Sênh trực tiếp bỏ qua những lời trước đó của Diệp Thiên Nam.

“Con từng nghe qua Cửu U Điện chưa? Haizzz, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng đến, chắc chắn là con biết rồi.”

Thời Sênh: “…” Đó chẳng phải là thế lực của đại nhân phe phản diện sao?
Người trên đại lục có thể không biết quân chủ của Cửu Châu Đại Lục là ai, nhưng tuyệt đối không thể không biết Bộ Kinh Vân của Cửu U Điện.

“Mấy ngày tới người của Cửu U Điện sẽ tới học viện, nói là để giao đấu cọ sát, nhưng thực chất là để gϊếŧ người. Con giữ mình một chút, mấy ngày này đừng có xuất đầu lộ diện, nếu không lão bất tử Chung Thập Nhất đó thế nào cũng gây khó dễ cho con, ta cũng không cứu nổi con.”

Sau khi Cửu U Điện thành danh, cứ cách ba năm lại đến học viện Cửu Châu một lần để giao đấu.

Khi mới bắt đầu đúng là giao đấu cọ sát, nhưng sau đó Cửu U Điện thực lực ngày càng mạnh lên, người của học viện Cửu Châu đều bị đánh cho tơi bời.

Sau đó sự kiện này đã biến thành hoạt động phó bản dã ngoại được tổ chức ba năm một lần của Cửu U Điện, số đầu người rơi xN, số mỹ nhân xN.
Học viện Cửu Châu chỉ đành nín nhịn, ai bảo thực lực không bằng được nhà người ta? Không nhịn? He he, vậy thì chấp nhận bị tiêu diệt tập thể đi?

Thời Sênh nhớ lại cốt truyện, hình như là như là quả đúng như vậy.

Nhưng lần này có nữ chính, nữ chính đánh thắng Cửu U Điện, cũng vì thế kết nên thù hận với Cửu U Điện.

“Bộ Kinh Vân có đến không?”

“Hắn? Cái tên thần kinh đó trăm năm rồi không ra khỏi Cửu U Điện, sao lại đến chứ? Chỉ có hộ pháp Cửu U Điện đến thôi… Một tên thần kinh nuôi một lũ thần kinh, dù sao thì cũng không phải lũ tốt đẹp gì.”

Một tên thần kinh nuôi một lũ thần kinh…

Diệp Thiên Nam nói vậy sẽ bị một đám thần kinh đập đó!

“Dao Quang ta nói cho con nghe, người của Cửu U Điện không dễ gây đâu, mấy ngày này con hãy làm một mỹ nữ yên lặng cho ta.”
Thời Sênh: “….” Ông chú phóng khoáng cũng biết đu theo trào lưu đấy! Câu nói này trước đây cô đã từng nói một lần trước mặt ông ta, giờ ông ta đã biết vận dụng linh hoạt rồi.

Từ chỗ Diệp Thiên Nam, Thời Sênh biết được không ít điều không có trong cốt truyện.

Khi Bộ Kinh Vân thành danh chỉ có hai mươi lăm tuổi, đến nay đã một trăm năm qua đi.

Người tu luyện đột phá Linh Hoàng có thể tăng thọ mệnh, độ tuổi bình quân trên đại lục là hai trăm tuổi, hơn một trăm tuổi… Hơi già một chút.

Bộ Kinh Vân còn là một tên trạch nam, cả ngày ru rú trong nhà, trừ khi lửa cháy đến Cửu U Điện, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Cửu U Điện nửa bước.