“Thế nào? Nam nhân và nữ nhân kia nhìn có đẹp không?” Bạch Tửu rất nể tình mà hỏi.

“Ta chỉ liếc mắt một cái từ xa, tuy không thấy quá rõ, nhưng nam nhân trên bức họa cũng cao quý ưu nhã như thiên thần, mà nữ nhân thì chỉ có một bóng lưng, chẳng qua nhìn từ bóng lưng thì khẳng định cũng là một đại mỹ nhân đó!”

Bạch Tửu lại truy vấn: “Vậy sao cô có thể xác định trên đó chính là cha mẹ Cố tông chủ, mà không phải vẽ những người khác?”


“Bởi ta thấy được trên tranh viết “Bất hiếu tử Trường Tình tác” (con trai bất hiếu Trường Tình vẽ).” Khương Đường nói chắc như đinh đóng cột: “Nên người trên bức tranh kia khẳng định là cha mẹ hắn.”

Bạch Tửu nghe vậy cũng gật gật đầu, “Nghe thế, thì quả thực là vậy.”

“Không nghĩ tới Cố Trường Tình cũng sẽ có cha mẹ…” Khương Đường vuốt cằm nói thầm, “Ta còn tưởng người lạnh như băng giống hắn là trực tiếp làm ra từ khối băng cơ.”

Bạch Tửu cười thành tiếng, “Thành kiến của cô đối với Cố tông chủ quá sâu, hắn đương nhiên cũng do cha mẹ sinh ra, chỉ là tính cách hắn khác với người thường thôi.”

“Phải nha, dù sao cũng chỉ cần một mình Tiểu Tửu cô cảm thấy Cố Trường Tình tốt đẹp là được.” Khương Đường nói, cảm xúc liền có chút không thích hợp, nàng ấy cúi đầu, cũng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác buồn bực.

Bạch Tửu vẫn mang vẻ mặt “mẹ hiền” cười nói: “Chờ tương lai cô tiếp xúc nhiều với Cố tông chủ, cô sẽ phát hiện hắn tốt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.”

“Ta mới không phải loại người này đâu!” Khương Đường đột nhiên đứng lên, cảm xúc kích động bắt lấy tay Bạch Tửu nói: “Tiểu Tửu, bất luận cô muốn làm gì ta đều sẽ ủng hộ cô. Ta cam đoan với cô, ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt thứ cô thích. Cô có thể yên tâm, chúng ta nhất định sẽ luôn là bằng hữu tốt nhất!”


Bạch Tửu bị lời nói trịnh trọng của Khương Đường làm cho khó hiểu.

“Đúng rồi, Cố Trường Tình nói ngày mai chúng ta sẽ tỷ thí.” Tay Khương Đường lại nắm tay Bạch Tửu chặt hơn, nàng ấy nói như tuyên thệ: “Bất luận kết quả thế nào, tình bạn giữa chúng ta đều sẽ không thay đổi!”

Để lại một câu dõng dạc hùng hồn, Khương Đường hùng dũng oai vệ bước chân rời đi.

Bạch Tửu nhìn phương hướng Khương Đường rời khỏi, cô thu hồi tầm mắt, vẫn cảm thấy một loại cảm giác không thích hợp nói không nên lời. Cô nhớ tới chuyện tỷ thí ngày mai theo lời Khương Đường nói, không nhịn được mà thở dài.

Buộc mình mở ra cuốn sách trên bàn đá, Bạch Tửu vẫn cảm thấy đau đầu. Trên thế giới này, chuyện thống khổ không gì hơn năng lực thân thể không theo kịp đại não, thân thể này của cô chính là không dùng được pháp thuật, cô có thể có cách nào?

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cùng lắm thì ngày mai cô lại giả bệnh lần nữa thôi.


Bạch Tửu quyết định đi xem mỹ nhân ngư trong hồ sen kia, cô mang đủ mấy thứ đêm qua đã chuẩn bị tốt, lập tức đi về phía hồ sen. Lúc đến quảng trường Thái Cực, cô thấy có vài đệ tử Tiên tông đi về phía sơn môn, không khỏi thấy hơi kỳ quái. Bất thình lình, cô đụng phải một người.

“Bạch cô nương.” Người nọ đỡ cánh tay cô gọi một tiếng.

Khi Bạch Tửu đứng vững lại, người nọ liền buông tay ra. Cô ngẩng đầu nhìn lại, người trước mắt chính là Hách Liên Thu Mục, cô ngượng ngùng nói: “Hách Liên tổng quản.”

“Thân thể Bạch cô nương đã không sao rồi chứ?” Hách Liên Thu Mục hỏi rất bình đạm, không khiến người ta cảm thấy quá thân cận, cũng không tạo cảm giác quá xa cách. Hắn là tổng quản Tiên tông này, đúng là có lý do quan tâm đến thân thể đệ tử Tiên tông, huống chi trong lòng hắn cũng biết thân phận Bạch Tửu không tầm thường, cô có khả năng chính là người cuối cùng có thể hóa giải đại kiếp nhân gian kia.