Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Khánh Linh


Beta: Linh Đang


Thần Thẩm Phán, ma pháp đại cấm chú cao cấp nhất, thế giới này căn bản không tồn tại ma pháp đại cấm chú, chỉ có người đạt đến cấp Thần trở lên mới có khả năng sử dụng, nhưng mà Diệp Thiều Hoa mới chỉ học ma pháp hai năm.


Mặc dù đã đạt đến Thánh cấp Ma pháp sư, có thể cùng chiến đấu với Thần cấp Ma háp sư, nhưng đây là thượng cổ ma thú đã sống trên vạn năm, không phải Thần cấp Ma pháp sư bình thường có thể so sánh được.


Huống chi hệ thống báo nhiệm vụ lần này là 1000 điểm tích phân, điểm này so với các thế giới vị diện bình thường còn nhiều hơn, có thể tưởng tượng được ma thú kia khó nhằn đến cỡ nào.


Ngay cả 008 cũng cảm thấy Diệp Thiều Hoa không làm được.


Thế nhưng nó bận rộn đi sửa chữa không gian, làm sao biết vẻn vẹn chỉ có thời gian hai năm mà Diệp Thiều Hoa đã đạt đến cảnh giới Thánh cấp Ma Pháp sư mà người khác dùng cả đời cũng khó đạt đến.


Đại cấm chú Thần Thẩm Phán cao cấp nhất, dường như lấy thân thể của cô làm trung gian điều chuyển toàn bộ nguyên tố trên Đại lục Ma pháp.


"Đây là. . ."


"Trời đất ơi, tiểu thư. . ."


"Đây là khí tức cấp Thần ghi chép trong cổ thư. . ."


"Chuyện này. . ."


Đám người Carrie dường như đều quên mất hô hấp, bọn họ tận mắt thấy nguyên tố phép thuật trong không khí hình thành một không gian màu trắng, sau đó bao phủ thượng cổ ma thú lại, sau khi phát động Đại cấm chú Thần thẩm phán, toàn bộ không gian cũng giống như ngưng đọng lại, thời gian trôi qua cực kỳ chậm, cả thế giới dường như yên tĩnh không một tiếng động.


Loại đại cấm chú này khiến cho người ta sợ hãi không thôi!


Trong không gian cả người 008 rơi vào trạng thái bàng hoàng, nó chỉ là đi công tác một chuyến thôi, tại sao kí chủ của nó lại trở nên lợi hại như vậy rồi?


Vốn cho là nó sẽ phải cưỡng chế mang kí chủ rời khỏi đây cơ.


"Không!" Con ma thú thượng cổ này từ lúc vừa mới bắt đầu đã bị Đại cấm chú Thần Thẩm Phán giam cầm tại chỗ, thật lâu sau, khi Thần Thẩm Phán hình thành xong rồi hạ xuống người nó.


Nó mới sợ hãi mà trợn to hai mắt, nó cố gắng giãy dụa, nhưng cuối cùng cơ thể vẫn chậm rãi tiêu tan.


Tất cả giống như là một bộ phim không có âm thanh.


Ngay lúc nó tiêu tan, tất cả mọi người phát hiện nơi vành đai bảo hộ không gian dao động một chút, một đôi tay từ trong xé rách không gian ra ngoài, người đi ra đang ôm Diệp Thiều Hoa.


"Vì sao, vì sao vẫn không kịp? !" Phượng Li Vân một thân áo trắng dính đầy máu, anh điên cuồng sử dụng ma pháp chữa trị, nhưng lại không có chút tác dụng với Diệp Thiều Hoa.


Bạch Hổ vương gấp gáp đi theo phía sau anh: “Vô dụng thôi, cậu cố tình phá vỡ không gian từ hiện đại xuyên tới đã khiến cho thế giới này nảy sinh biến hóa, cô ấy đã hiến tế chính mạng sống của mình để ổn định thế giới này, không cứu sống được."


Diệp Thiều Hoa nhìn khuôn mặt này của anh, không quá quen thuộc thế nhưng giọng điệu cùng thái độ kinh hoảng lại rất thân quen.


Cô nôn ra một ngụm máu tươi: "Mạc Vân Xuyên?"


Lúc này máu thịt của Phượng Li Vân như lạnh đi: “Tại sao lại như vậy? Tại sao em có thể dùng Thần Thẩm Phán, không phải em chỉ vừa mới đến thế giới này thôi sao?"


"Anh. . . Anh đã sớm đoán được là em vì sao không nói?" Diệp Thiều Hoa từng chữ từng chữ nói ra, dường như dùng hết tất cả khí lực, bắt được tay trái của anh, khi nhìn thấy nốt ruồi son trên đó thì nở một nụ cười.


Sau đó sức sống trong cơ thể nháy mắt bị rút sạch.


Cơ thể dần dần lạnh đi.


Tất cả những thứ này, Phượng Li Vân sâu sắc cảm nhận được biến hóa, anh ngơ ngác ngồi tại chỗ, quên cả biểu cảm, hai mươi năm, không dễ dàng gì cho anh hi vọng, lại bị rất nhiều lần dập tắt.


Bộ dáng này của anh, ngay cả người vô cùng bi thương là Diệp công tước cũng không dám tới gần anh.


Toàn bộ quá trình hình thành ma pháp cấm chú mất ba ngày, ba ngày nay mỗi một nơi trên Đại lục Ma pháp đều không có nguyên tố phép thuật, người biết ma pháp đều không thể sử dụng nguyên tố phép thuật, tất cả mọi người đều rơi vào trong cơn kinh hoảng.


Chỉ có Diệp Cẩn lại thấy như vậy không có gì lạ: "Tháng ngày tối tăm nhất của Đại lục Ma pháp sắp đến rồi, bất kì nơi nào cũng bất ổn, chỉ có nơi này mới là an toàn nhất."


Hiệp hội phép thuật có rất nhiều người tin tưởng chuyện này, tiên đoán của Diệp Cẩn mấy ngày nay đã trở thành sự thật, nguyên tố phép thuật sẽ một chút một biến mất hoàn toàn.


Họ cũng không dám có suy nghĩ khác với cô ta, đều im lặng không nói điều gì, hội trưởng Hiệp hội phép thuật cũng mang theo thế lực của mình, bắt đầu di dời về phía nam an cư.


Nhưng sau ba ngày, đến ngày thứ tư, những nguyên tố phép thuật biến mất kia bỗng nhiên bắt đầu dần dần trở về.


"Diệp tiểu thư, chuyện gì đang xảy ra, không phải nói sẽ có một trận đại hỏa sao? Không phải nói nguyên tố phép thuật sẽ biến mất hoàn toàn sao?" Một vị chủ sự trong Hiệp hội phép thuật không nhịn được hỏi Diệp Cẩn.


Diệp Cẩn cũng không có nửa điểm hoang mang: "Chắc là đã xảy ra chút vấn đề, nhưng cũng không có gì đáng ngại, có lẽ là yên bình trước cơn bão."


Tất cả mọi người cũng cảm thấy là như vậy, nhưng mà vài ngày sau, các nguyên tố phép thuật không chỉ có không có biến mất, còn trở lại như trước kia.


"Bảy ngày, tiểu thư, cô không phải đã nói toàn bộ Đại lục Ma pháp sẽ bị tiêu diệt sao?" Nội tâm Đại trưởng lão có phần tuyệt vọng, phía nam là địa phương có ít nguyên tố ma pháp nhất trên toàn bộ Đại lục Ma pháp, bọn họ vì lời tiên đoán kia mà bán hết mọi thứ để đổi thành ma hạch.


Các nguyên tố trên đại lục đã trở về, bọn họ lại đang ở đây xây dựng đại bản doanh.


Càng quan trọng hơn là, sau trận chiến đó của Diệp Thiều Hoa, trên trời rơi xuống vô số ma hạch, thậm chí còn có ma hạch của Thánh cấp Ma Thú, bây giờ ma hạch đã trở thành thứ không đáng tiền nhất trên Đại lục Ma pháp.


Đại trưởng lão cho rằng ông ta đi theo Diệp Cẩn có thể đứng ở trên đỉnh Đại lục Ma pháp, thế nhưng ai có thể nghĩ tới, giấc mơ của ông ta còn chưa bắt đầu đã kết thúc.


Ông ta vốn dĩ không coi trọng Diệp Thiều Hoa vẫn luôn tìm đường chết đã thực sự chết, nhưng sự thực là cô dùng Thần vực cấm chú cứu toàn bộ người trên Đại lục này, cảnh tượng cuối cùng làm rung động lòng người của cô được người đời dùng pha lê khắc lại, đặt tại nơi có sức phòng ngự cao nhất Thương Vân Thành.


Hàng năm chỉ có học viên xuất sắc nhất học viện Ryan mới có thể đi tới xem.


Tượng điêu khắc của cô cũng được đặt tại Thương Vân Thành.


Mà nhà họ Diệp ông ta vẫn luôn xem thường nhất, tất cả mọi người đều đột phá đến Ma pháp sư cấp bảy, tuổi thọ cũng tăng cao đến năm trăm tuổi.


Thương Vân Thành đã độc lập trở thành nơi có thực lực cao nhất Đại lục Ma pháp, đặc biệt lấy nhà họ Diệp làm đại biểu, những yêu nghiệt này của nhà họ Diệp đã trở thành thế lực khiến người người sợ hãi, đến ngay cả những thiên tài đều muốn gia nhập nhà họ Diệp, lấy việc có quân hiệu quân đội nhà họ Diệp làm vinh quang.


Đại trưởng lão mới biết mình đã mất đi một cơ hội tốt thế nào, ông ta hối hận nhưng đã không thể cứu vãn.


Đám người Diệp Cẩn bởi vì không chỉ vứt bỏ người trong thành, còn ác ý lấy đi bảo bối ma pháp dùng để cứu những đứa trẻ trong Thương Vân Thành, bị tất cả mọi người trên Đại lục Ma pháp phỉ nhổ, cũng vì biến hóa lần này, thế giới hiện tại cô ta đang sống đã khác xa thế giới trước kia, cuối cùng cô ta không thể tìm được bảo vật nữa.


Hơn nữa người của hiệp hội phép thuật bị cô ta hãm hại còn ác ý tìm cô ta trả thù, cả đời này của Diệp Cẩn không chỉ tầm thường không có thành tựu gì, còn bị người người trên Đại lục Ma pháp phỉ nhổ, đến cả học viện Ryan cũng khai trừ cô ta, những người đàn ông bên cạnh cô ta cũng từng người từng người rời khỏi.


**


[Ting! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống khen thưởng 450 điểm! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, hệ thống khen thưởng 1000 điểm!]


[Ting! hệ thống 008 vì kí chủ phục vụ, đã cộng 1450 điểm vào sổ sách, đưa đến thế giới tiếp theo!]


"Được rồi, cô nhanh đi về đi, đừng có ở lại đây nữa, may là còn có chị Mạnh thay cô thu dọn rắc rối này, nếu không chỉ bằng y thuật của cô đã hại chết người chắc chắn phải vào tù!" Diệp Thiều Hoa vừa mới tỉnh táo đã nghe thấy một giọng nói vô cùng hung hăng.


Người kia thấy vẻ mặt Diệp Thiều Hoa có vẻ như không để ý, tức giận đến mức nhấc cổ áo của cô lên: "Còn nói mình ở trong thôn đã từng là thầy thuốc Đông y, chỉ riêng việc dao phẫu thuật cô cũng không dám cầm, còn nói cái gì mà thầy thuốc Đông y? Tôi nhổ vào! Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy cô nghe không hiểu à? Đừng tưởng rằng cô đã gả cho anh của tôi là cô đã có thể an ổn, anh của tôi là người xuất sắc như thế, từ lâu anh ấy đã không chịu được cái loại rác rưởi như cô rồi!"


Diệp Thiều Hoa đã tiếp thu nội dung cốt truyện, đây là một dị giới kỳ quái, gần như là thế giới hiện đại nhưng lại không giống thế giới hiện đại cho lắm, các loại phương diện khoa học kỹ thuật vô cùng lạc hậu, nhưng thuốc dành cho thân thể lại đều vượt mức quy định.


Nơi này, trong cơ thể mỗi người hình như đều có một loại năng lượng kỳ dị, nhưng nguồn năng lượng này tự mình không thể khống chế, cần phải có bác sĩ hỗ trợ, mỗi một dị sĩ khi bị thương thì cũng chỉ có y sư mới có thể cứu.


Nếu như không có y sư, những dị sĩ này sẽ trở thành phế nhân.


Có một vài dị sĩ mạnh mẽ nhất định phải nương nhờ vào thế lực cường đại mới có thể bảo đảm tinh thần và năng lượng của mình.


Có thể nói ở dị giới này, độ cường thịnh của quốc gia và thế lực của một người đều phần lớn dựa vào các y sư, y sư tương tự như bác sĩ.


Sau khi tiếp thu được tin tức này, Diệp Thiều Hoa liền biết, đây là một dị giới giống với thời đại của cô.


Hiện tại người chung quanh không ít, Diệp Thiều Hoa không lập tức tiếp thu nội dung cốt truyện cùng nhiệm vụ đằng sau, chỉ nhìn cô gái trẻ đang mắng mình một chút.


Lúc này, cửa lớn bên cạnh cô mở ra, một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo kỳ quái đi ra, có một đám người người đang vây xung quanh, trên mặt đầy vẻ kính trọng và khâm phục.


Diệp Thiều Hoa híp mắt nhìn về phía cô gái trẻ đang mắng mình: "Cô ta chính là Mạnh tiểu thư?"


Nghe vậy, cô gái trẻ kiêu ngạo nhấc cằm lên: "Chị Mạnh và anh của tôi đều là những nhân tài cùng tốt nghiệp đại học Thần Hành, chị ấy thậm chí có thể sử dụng dao phẫu thuật trị liệu những thứ trong cơ thể của những dị sĩ, năng lượng điên cuồng cấp S trong người thiếu tướng mà không y sư nào có thể trị, đã được chị ấy dùng thuốc khống chế. Cô phải cảm ơn chị ấy, lần này nếu không phải nhờ có chị ấy, cô tùy tiện trị liệu cho một người dị sĩ, suýt chút nữa trị chết người ta, một trăm người cô cũng không đền được sai lầm này!"