Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Diệt Mông nệm khoảng chừng hai phút.

Hoa Vụ nghe đến mờ mịt.

Làm cái gì?

Bây giờ công ty bắt đầu huấn luyện tẩy não theo kiểu đột kích bất ngờ à?

Trước kia chỉ có giữa giờ nhân viên nghỉ ngơi mới bị kéo đi mở cuộc họp….. bây giờ đã phát rồ tới mức làm khi nhân viên làm nhiệm vụ cũng không tha sao?

【……tóm lại là nhân viên cần phải tuân thủ theo quy tắc nghề nghiệp.】

Hoa Vụ thay đổi suy nghĩ, nghĩ đến một khả năng khác: “Có phải mi đã bị cảnh cáo rồi đúng không?”

Diệt Mông không trực tiếp trả lời, 【Tiểu khả ái, vì để tốt cho chúng ta, mong ngài có thể tự khống chế bản thân một chút.】

Hoa Vụ: “……”

Chỉ là cảnh cáo thôi mà.

Chuyện nhỏ.

Không hoảng.

Hiển nhiên là Diệt Mông cũng cảm thấy như vậy, căn bản không có để tâm.

Những cái nó vừa niệm, chắc là quá trình cần thiết của thân làm hệ thống.

Diệt Mông đi làm tạm thời xong liền mất hút không có tiếng động.

……

……

Hoa Vụ dẫn Sa Ngọc đi tới hậu viện.

Bước chân nhẹ nhàng kia, hiển nhiên là lúc này tâm trạng của nàng rất tốt.

Làm gì có chỗ nào giống như đi quan tâm người khác.

Càng giống như biến thái…… đi trêu chọc.

Sa Ngọc cũng không dám nói chuyện, chỉ yên lặng ghi nhớ, đợi sau khi về báo cáo lại cho thái tử.

Rầm —

Hoa Vụ vừa đến sân trước phòng Lương Như Sương, còn chưa có đi vào đã nghe thấy tiếng đập đồ vật ở bên trong.

Cửa phòng mở rộng, thỉnh thoảng còn có đồ gì đó bay ra.

Mặt đất đầy những mảnh sứ nhỏ.

Trong viện, thị nữ và hạ nhân hai mặt nhìn nhau, đứng ở chỗ cách xa nơi đó, không ai dám tới gần cửa.

“Đại….. thái tử phi.”

Có hạ nhân thấy Hoa Vụ đi vào liền nhanh chóng đến hành lễ.

“Tham kiến thái tử phi……”

Có lẽ người bên trong đã nghe thấy âm thanh, dừng quăng ném đồ vật.

Hoa Vụ vẫy tay: “Các ngươi lui xuống đi.”

“…..”

“Sao?” Hoa Vụ nhìn bọn họ, mỉm cười: “Giờ lời nói của ta cũng không có tác dụng à?”

“……”

Một đám người nhanh chóng lui ra.

Hoa Vụ nhấc chân đi vào bên trong.

Một cái bình hoa từ bên trong bay ra, Hoa Vụ nghiêng người tránh đi để bình hoa rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tung, mảnh nhỏ bắn tung tóe đập vào váy Hoa Vụ.

“Biểu muội, ta tới thăm muội.” Hoa Vụ lên tiếng, “Muội cũng không nên tiếp tục ném như thế, đập trúng ta, đó chính là ám sát thái tử phi, phải chịu trừng phạt.”

Trong phòng.

Lương Như Sương động tác cứng đờ.

Âm thanh truyền vào từ bên ngoài, nàng rất quen thuộc.

Nhưng giọng điệu cùng cách nói chuyện này….

Lương Như Sương nhìn chằm chằm vào cửa, rất nhanh đã có một bóng người từ bên ngoài tiến vào.

Váy màu lam nhạt, hoa văn phức tạp, thiếu nữ dáng người cao gầy, ngũ quan tinh xảo, có thể mặc được y phục rực rỡ phức tạp như vậy.

Tóc thiếu nữ được búi rất đơn giản, chỉ cài bằng những trang sức đơn giản, trên đầu cài một chuỗi hạt ngọc rung lắc nhẹ càng làm tôn thêm khí chất quý phái, thanh nhã của thiếu nữ.

Hoa Vụ nghênh ngang đi vào trong phòng.

Ánh mắt Lương Như Sương đảo qua trên người nàng, khóe môi giương lên, “Biểu muội, thấy ta rất vui thì cũng không thể quên quy củ nha.”

Lương Như Sương còn chưa kịp phản ứng lời này của Hoa Vụ là có ý gì thì Sa Ngọc đã lên tiếng, “Lương tiểu thư, còn không hành lễ.”

Trong nháy mắt đó, Lương Như Sương nắm chặt bình hoa trong tay.

Mới gả đến Đông Cung mấy ngày….. đã kiêu ngạo như vậy.

Ngày đại hôn đó, sao lại không khiến nàng….

Lương Như Sương không hiểu, vì sao kiếp trước thái tử không xuất hiện, lúc đó lại đột nhiên xuất hiện.

Nếu không phải thái tử đến, nàng ta mới là đối tượng bị toàn thành nghị luận.

Đáy lòng Lương Như Sương chất đầy nghi hoặc, nhưng lúc này nàng ta không nghĩ nhiều được như vậy.

Lương Như Sương buông bình hoa trong tay, nhún người hành lễ, “Tham kiến thái tử phi.”

Hao Vụ để nàng ta giữ nguyên tư thế kia trong chốc lát, lập tức đi đến ghế dựa bên kia ngồi xuống, lúc này mới thong thả mở miệng: “Đều là tỷ muội, nghi thức chào hỏi thì miễn đi.”

“…..” Miễn mà lâu như vậy mới cho ta đứng lên?

Lửa giân từ đáy lòng Lương Như Sương đều bùng lên. Nhưng rất nhanh đã cảm thấy không đúng lắm…….

Thái độ của Tần Hoan đối với mình sao lại thế này?

Trước khi xuất giá, quan hệ của bọn họ tuy rằng không giống tỷ muội, nhưng ít ra ngoài mặt vẫn không có gì, nàng cũng chưa từng hoài nghi mình cái gì….

Âm thanh của Hoa Vụ kéo suy nghĩ của Lương Như Sương về, “Biểu muội, muội đã gầy đi rồi, hai ngày nay sống không tốt lắm à?”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lương Như Sương liền kém đi, thậm chí còn không có tâm trạng duy trì hòa bình: “Thái tử phi là cố ý tới chê cười ta sao?”

“Nói gì vậy.” Ta là đặc biệt tới.

Hoa Vụ không nói câu sau, Lương Như Sương cũng không rõ ý đồ của nàng, thu liễm lại tức giận, rũ mắt xuống, “Mấy hôm nay tâm trạng của Như Sương không tốt lắm, vừa rồi tức giận, còn mong thái tử phi không tức giận với Như Sương.”

Hoa Vụ cười nói: “Đều là người một nhà cả, sao ta lại tức giận với biểu muội chứ.”

Lương Như Sương cứ cảm thấy cái giọng điệu này của biểu tỷ không được đúng cho lắm……

Chuyện ngày đại hôn đó, chẳng lẽ đã bại lộ?

Thái tử bắt những tên ăn mày đó đi……

Nhưng Lương Như Sương nghĩ lại vẫn không có khả năng, những tên ăn mày đó đã bị cho uống thuốc độc, bọn họ không có khả năng thẩm vấn trong ngay ngày hôm đó….. cho nên chờ lúc bọn họ đến, mấy tên ăn mày đã sớm độc phát thân vong.

Nàng không có khả năng biết được manh mối gì.

Lương Như Sương đang nghĩ tới chuyện này thì đột nhiên nghe thấy Hoa Vụ nói: “Ta cũng không nghĩ tới, biểu muội cùng với thế tử An Dương vương phủ lại lưỡng tình tương duyệt.”

Lương Như Sương: “???”

Ai cùng với thế tử An Dương vương phủ lưỡng tình tương duyệt?

Hoa Vụ lắc đầu, “Nhưng mà biểu muội nha, cho dù hai người lưỡng tình tương duyệt thì cũng nên chú ý một chút, chuyện này nháo đến mọi người bàn tán…… bá tánh bên ngoài nghị luận sôi nổi, không tốt cho thanh danh của biểu muội.”

Lương Như Sương nắm chặt tay, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: “Thái tử phi là nghe được từ đâu, muội cùng Tông….. thế tử lưỡng tình tương duyệt?”

“Không phải sao?” Hoa Vụ đặt tay lên ngực, có chút kinh ngạc: “Ta nghe bên ngoài người ta nói….. không phải lưỡng tình tương duyệt thì sao biểu muội lại chung một giường với người ta?”

“…..”

Lương Như Sương nếu mà còn không nghe hiểu được Hoa Vụ cố ý thì lúc này cũng không cần trọng sinh nữa.

Nàng ta chính là nhằm vào mình!

Hôm nay nàng ta tới thăm mình, chỉ sợ là không có ý tốt……

Lương Như Sương chịu đựng sự tức giận trong lòng, nhìn thái tử phi đối diện như viết hai chữ ‘trào phúng’ lên mặt, “Hôm nay thái tử phi tới rốt cuộc là có chuyện gì.”

Hoa Vụ liếc nàng, “Ta cho rằng trong lòng biểu muội rất rõ ràng.”

Lương Như Sương hơi hoảng một chút, “Ta….. rõ ràng cái gì?”

“Chuyện chính muội làm mà lại quên mất rồi? Người trẻ tuổi nhanh quên như vậy?” Cần phải xung hỉ nha! Sắp xếp! Nhanh chóng sắp xếp!

“……”

“Không sao, ta nhắc nhở biểu muội một chút.” Hoa Vụ bày ra bộ dạng rộng lượng: “Hôm đại hôn đó, biểu muội chuẩn bị phần đại lễ gì cho ta, thân là biểu tỷ, ta không thể không hiểu lễ phép. Hôm nay ta tới, đương nhiên là muốn gặp mặt tạ lễ.”

Lương Như Sương giật mình trong lòng.

Tim đập ‘thình thịch’ kinh hoàng, mồ hồi lạnh chảy dọc theo sống lưng.

Nàng đã biết…..

Ánh mắt Hoa Vụ nhìn Lương Như Sương, cảm giác lạnh băng, như ánh mắt của dã thú mang theo tính xâm lược….. nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Đáy lòng Lương Như Sương nảy sinh sự sợ hãi, vô thức lùi về sau hai bước.

“Ta….. nghe không hiểu thái tử phi đang nói gì.”

Hoa Vụ thở dài, lời kịch này nghe đến chán rồi.

Cho nên ngươi mới chỉ xứng làm nữ phụ, không làm được BOSS trùm đâu.

Đại BOSS người ta đều rất thẳng thắn.

Hoa Vụ lấy tay chống lấy mặt, nửa chờ mong nửa hưng phấn hỏi Sa Ngọc: “Hôm nay ta có thể ở chỗ này đánh gãy chân nàng ta không?”