Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Nhìn bộ dáng của hắn, lương tâm Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên có chút đau.

Tuy rằng cô cũng không biết tại sao lương tâm cô lại đau, rốt cuộc thì cô rõ ràng là đang nghiêm túc học tập cơ mà.

Bất quá trước mắt là không học nổi nữa.

Vừa lúc cô đang gặp một đề bài nan giải, nhìn nhìn nó một chút, rồi lại nhìn sang Tô Hạ một chút, tầm mắt xoay hai vòng rồi lên tiếng: “Bài này em không làm được, nếu như anh làm được, em liền…”

"Liền" nửa ngày cũng không nghĩ ra được điều kiện gì.

Chơi game đi, trừ chơi game ra thì cô cũng không thể làm gì với Tô Hạ được.

Ánh mắt chợt lướt qua cánh môi hắn, linh quang trong đầu cô chợt lóe, bỗng nhiên liền nghĩ tới một chuyện.

“Liền hôn anh một cái.”

Thời điểm cô nói ra cái điều kiện này, ngữ khí còn vô cùng đúng lý hợp tình.

Kỳ thật Vân Phiếm Phiếm cũng không trông chờ vào việc Tô Hạ có thể làm ra được, cái đề này có hơi khó, lúc cô xem còn cảm thấy nó rất phức tạp, nếu như Tô Hạ giải không được thì cô vẫn phải tiếp tục làm, không thể bỏ dở giữa chừng.

Mà Tô Hạ tự nhiên cũng sẽ tiếp tục nhàm chán như trước.

Hai mắt hắn sáng rực lên, đứng dậy, đi tới bên cạnh Vân Phiếm Phiếm.

Thân hình cao lớn che đi ánh sáng làm bả vai bên phải của cô bị phủ lên một mảng bóng tối, hơi thở của hắn hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Tay trái Tô Hạ đặt trêи vai cô, độ ấm xuyên thấu qua chất liệu quần áo hơi mỏng dán lên trêи da thịt cô, cằm của hắn kề sát má Vân Phiếm Phiếm, cô hơi hơi quay đầu qua là có thể nhìn thấy sườn mặt tinh tế của hắn. 

“Bút.”

Ngữ khí của hắn lộ ra hương vị nắm chắc phần thắng.

Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên có chút không tin.

Cô đưa bút cho đối phương.

Bút ở trêи tay Tô Hạ xoay xoay hai vòng, lúc hắn xoay bút, đầu ngón tay thon dài phá lệ linh hoạt, cây bút kia xoay tròn giữa các ngón tay, mỗi lần đều làm cho người khác có cảm giác nó sắp rơi xuống, thế nhưng nó lại không thể rơi xuống được.

Tô Hạ ngưng thần đọc đề bài, sau đó liền bắt đầu viết.

Tầm mắt Vân Phiếm Phiếm cũng dần chuyển dời lên trêи mặt giấy.

Cô chỉ lo nhìn hắn viết, còn chưa nhìn kỹ thì Tô Hạ đã buông bút xuống, dùng tư thế này khơi khơi cằm của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo ái muội gãi gãi chiếc cằm nhỏ.

Đôi môi phiếm hồng hơi hé, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên bên tai Vân Phiếm Phiếm: “Xong rồi, phần thưởng của anh đâu?”

Vân Phiếm Phiếm vội vàng quay đầu, ngón tay Tô Hạ tự nhiên cũng rơi vào khoảng không, hắn cũng không vội, ngồi ở một bên nhìn Vân Phiếm Phiếm kiểm tra thành quả.

Hắn viết rất kỹ càng, rất tỉ mỉ, một số quá trình không cần viết ra hắn cũng viết đầy đủ, không biết có phải sợ cô xem không hiểu hay không. Cô đối chiếu với đáp án một chút, thế mà lại đúng.

Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cắn môi hỏi hắn: “Lúc trước anh lừa em?”

Tô Hạ nhướng mày: “Hử?”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, giống như thật sự không hiểu cô nói gì.

Vân Phiếm Phiếm nửa tin nửa ngờ, nói: “Lúc ấy em hỏi thành tích của anh có tốt không, anh nói không bằng em, là nói dối.”

Ngữ điệu của cô mang theo một chút tức giận bất bình, hàm răng trắng nõn nhẹ nhàng cắn cắn môi, nhìn cô nghiêm túc truy cứu chuyện cũ, Tô Hạ vô tội nói: “Thật sự không bằng em, xem đi, em làm nhiều đề như vậy, anh cũng chỉ trùng hợp làm được cái đề này mà thôi.”

Vân Phiếm Phiếm: “Phần thưởng kia nợ trước.”

Tô Hạ bất mãn hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Nào có chuyện như vậy chứ.”

Những lời này thực nhẹ, Vân Phiếm Phiếm cũng không nghe được.