Bạch Hoa Càn tất nhiên không thể bỏ mặc được đứa con gái duy nhất này được, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trả tiền hợp đồng cho cô, sau đó là hoàn thành cái toà nhà đang còn dang dở kia.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Bạch Hoa Càn làm lỗ vốn, hắn nghĩ rằng trong một thời gian tới hắn sẽ phải dùng thuốc điều trị tăng huyết áp.
Nhưng Bạch Hoa Càn vẫn chỉ vào nghiệt nữ của mình cả giận nói: "Bạch Trà! Cô đừng tưởng đừng tưởng làm như vậy thì tôi sẽ bỏ khoá thẻ nhân hàng của cô!"
"Vâng, con biết rồi." Bạch Trà nhìn Tống Tuyên, tựa hồ là rất có hứng thú nói: "Tuyên Tuyên, có muốn đi xem cái toà nhà chưa hoàn thành kia không?"
Tống Tuyên gật đầu.
Bạch Hoa Càn ôm ngực thở không ra hơi, kêu: "Bạch Trà!"
"Chúng con đi ăn trước.
Cha cũng không cần chờ cửa con"
Bạch Trà phớt lờ Bạch Hoa Càn và dẫn Tống Tuyên ra khỏi cửa, cô thật sự không thèm quan tâm đến lão cha già này.
Để lại Bạch Hoa Càn tức giận muốn dậm chân, đứa con gái này giống y hết mẹ của nó, đều muốn làm người khác tức chết không đền mạng!
Bạch Trà và Tống Tuyên đều không có lái xe, mà lúc trước khi Vi Nhất vừa tiếp xúc ánh mắt với Tống Tuyên xong thì ngay lập tức nói có việc rồi rời đi trước, vì thế Bạch Trà chỉ có thể dẫn Tống Tuyên đi ngồi xe buýt.
Vì lúc này đã là giờ tan tầm nên trên xe có rất nhiều người, cũng đã không còn có chỗ ngồi cho nên bọn họ chỉ có thể bắt lấy tay vịn mà đứng.
Tống Tuyên dường như là không có thói quen xuất hiện ở chỗ đông người như vậy, hắn đội chiếc mũ, cúi thấp đầu đứng rất yên lặng.
Bạch Trà hỏi hắn, "Một lát nữa em muốn ăn gì?"
Tống Tuyên không có do dự trả lời: "Muốn ăn món giống cô."
Ánh mắt Bạch Trà lộ ra vẻ kinh ngạc, ai nói Tống Tuyên có chứng sợ xã hội? EQ của hắn không phải rất cao sao? Cô cười, "Vậy chúng ta đến đó xem có món gì ngon."
Hắn gật đầu, "Được."
Chiếc xe buýt bỗng nhiên phanh gấp một cái, người trên xe đứng không vững liền nghiêng trái ngã phải.
Bạch Trà nắm chặt tay vịn ánh mắt vừa nhìn thấy một người xa lạ đang chuẩn bị hướng tới người cô mà ngã qua, thì ngay lúc này có một bàn tay duỗi tới ôm lấy người cô, mà thân thể lảo đảo muốn ngã của người kia cũng bị chặn lại.
"Xin hãy cẩn thận."
Khi người đàn ông kia nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh khác thường của Tống Tuyên, không hiểu sao đáy lòng hắn lại cảm thấy xấu hổ.
Lúc chuẩn bị ngã anh còn đang cảm thấy mình may mắn vì gặp được mỹ nữ, cho nên cũng bỏ qua người đàn ông đang đứng bên cạnh, hắn thấp thỏm nói: "Xin lỗi", rồi yên lặng đứng ra xa một chút, hắn thầm nghĩ nếu mình có bạn gái xinh đẹp như vậy thì chắc chắn cũng sẽ không thể chấp nhận được một hạt cát giống chàng trai trẻ này.
Tống Tuyên thu tay lại, hơi hơi cúi đầu, lại trở về bộ dạng lãnh đạm như trước, từ đầu đến cuối hắn cũng không nhìn Bạch Trà.
Bạch Trà ngước mắt nhìn hắn.
Có vẻ là cảm nhận được ánh mắt của cô, cho nên hắn quay lại nhìn.
Bạch Trà nhếch khoé môi lên lộ ra ý cười.
Tống Tuyên mất tự nhiên quay mặt đi, hắn lôi kéo chiếc mũ trên đầu đem mặt che càng kín mít hơn.
Hai người xuống xe buýt ở trung tâm thành phố, đã đến giờ ăn cơm nên rất đông người qua lại, còn có mấy cô gái trẻ tuổi dừng lại ở trước màn hình điện tử đèn led để xem quảng cáo do tiểu hoá đán mới Lạc Tô Tô quay.
"Các cậu có xem bộ phim mới gần đây của Tô Tô không? Chị ấy ở trong phim mới thật xinh đẹp!"
"Có xem, tớ xem rồi, Tô Tô hoàn mỹ như vậy làm tớ cảm thấy nam chính trong phim còn không xứng đáng với chị ấy đâu."
"Chị ấy gần đây vừa đóng phim lại vừa tham gia các chương trình tạp kỹ, có tài nguyên tốt như vậy......!Thật sự có liên quan đến vị hôn phu giàu có kia sao?".
[Xuyên Nhanh] Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình