Vân Nhiễm Khanh tiến tới một bước, dừng lại ở bên người Ninh Dịch Thần, mắt anh ta chưa mở mà đã lên tiếng"Cô rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần, cút, tôi không muốn nhìn thấy cô, không muốn nhìn thấy cô thêm lần nữa!"Vân Nhiễm Khanh tức giận hừ một tiếng, trở tay nắm cằm hắn, mắng:"Ninh Dịch Thần, anh dám nói ai cút? Có gan nói lại tôi nghe?"Tiếng nói vang lên bên tai, khiến Ninh Dịch Thần bỗng nhiên mở mắt , trong mắt tràn ngập tơ máu vì ngủ không đủ, đôi mắt gắt gao khóa trụ thân ảnh Vân Nhiễm Khanh, phảng phất không xác định trước mắt là người thật.

Nhưng đau rát trên má khiến anh xác định bản thân không hề nằm mơ"Khanh Khanh, vì sao lại là em?"Vân Nhiễm Khanh ủy khuất cắn môi dưới"Không phải tôi, còn có ai vào lúc anh ngủ dám đi vào, rốt cuộc anh muốn nói đến ai?!"Ninh Dịch Thần không khỏi trách bản thân lỗ mãng mà sinh khí, lúc nãy không thấy rõ ràng liền mắng chửi người, vội vàng đứng dậy, lo lắng xin lỗi."Thật sự xin lỗi, Khanh Khanh, lúc nãy anh tưởng Phạm Như Nhi lại thừa dịp anh ngủ trộm đi vào......""Phạm Như Nhi? Anh không phải đã đem cô ta sa thải rồi sao? Như thế nào lại xuất hiện ở Ninh thị? Anh không phải vẫn luôn gạt tôi đi?"Đôi mắt Vân Nhiễm Khanh lạnh lùng, lửa giận từ sáng đến bây giờ bùng phát."Không phải, Khanh Khanh, em nghe anh giải thích."Thông qua điều tra của Catharine, Ninh Dịch Thần xác định bốn năm trước là Phạm Như Nhi phá rối, dùng tiền hắn giúp đỡ mua một đống lớn hàng xa xỉ, khoe ra thành hai người kết giao biểu hiện giả dối, cũng cố ý ở trước mặt Vân Nhiễm Khanh nói ra những lời khiến cô hiểu lầm, khiến cho cô tức giận trốn đi nước ngoài.

Thu được tư liệu điều tra, Ninh Dịch Thần tức giận không nghĩ sẽ buông tha Phạm Như Nhi, chẳng những làm cô ta rơi xuống từ đỉnh cao, còn khởi tố cô ta lừa dối, lấy lại tiền quỹ học tập mấy năm trước.


Tiền năm đó chính xác tỏ vẻ chỉ có thể dùng cho học tập cùng sử dụng trong sinh hoạt, Phạm Như Nhi lại mua đồ đắt tiền, đã vi phạm hiệp ước một cách nghiêm trọng, chứng cứ vô cùng xác thực, cô ta chẳng những vác một đống nợ, thanh danh xấu, không có đơn vị nào nguyện ý tuyển ả.

Phạm Như Nhi đi đến đường cùng, không biết ở đâu lại tìm được tác phẩm của Vân Nhiễm Khanh mà sao chép bản mẫu, cũng không có lộ ra, ngược lại nhẹ nhàng mà đưa cho Ninh Dịch Thần xem."Ninh tổng, em biết, anh đối với em có hiểu lầm.

Nhưng em tin tưởng thời gian chính là đáp án, nhất định sẽ chứng minh em trong sạch."Phạm Như Nhi lau nước mắt, lộ ra nụ cười kiên cường, đem bản sao đẩy đến trước mặt Ninh Dịch Thần,"Đây là bản vẽ mà Khanh Khanh sao chép của em.

Em phát hiện liền mau chóng thu lại, ai cũng không biết, em chỉ giao cho anh.


Khanh Khanh cùng em là bạn bè tốt, nghĩ rằng cô ấy nhất thời nghĩ quẩn rồi đi đường vòng, em cũng không hy vọng cô ấy vì vậy mà bị đánh rớt""Cho nên, anh tin tưởng lời cô ta nói? Tin tưởng tôi sẽ làm việc đó?"Vân Nhiễm Khanh cũng không xem bản sao chép bỏ đi kia, đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Ninh Dịch Thần, bất luận hắn có cái biểu tình biến hóa tồi tệ.

Chỉ cần hắn lộ ra một chút hoài nghi, cô lập tức chạy lấy người!Ninh Dịch Thần lắc đầu, "Anh cũng không tin tưởng.

Cô ta đưa cho anh chứng cứ, chỉ là bản sao có một chút ít giống thật mà nội dung là giả, cũng không đủ để chứng minh em thật sự sao chép ý tưởng thiết kế của Coco."Biểu tình trên mặt Vân Nhiễm Khanh đột nhiên trở nên cổ quái, đem cái gọi là chứng cứ mở ra, thấy rõ nội dung xong, cười ra tiếng.

Ninh Dịch Thần lo lắng mà nhìn cô, thanh âm càng thêm nhu hòa, phảng phất sợ sẽ dọa đến cô như lúc nãy "Khanh Khanh, chỉ cần có anh ở đây, không một ai có thể làm em tổn thương" Vân Nhiễm Khanh lắc lắc chứng cứ trong tay, ý vị thâm trường nói: "Phạm Như Nhi thiết kế trước tôi, nhất định không điều tra trước Coco là ai.".