"Học trưởng, thực xin lỗi." Vân Nhiễm Khanh suy nghĩ nửa ngày mới tiến nhập trạng thái.

Ngước khuôn mặt kiều mỹ lên, ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ bao trùm một tầng nhàn nhạt ưu thương trên khuôn mặt cô, lập tức đem kỹ thuật diễn phát huy đến trình độ cao nhất."Học trưởng, là em ngây ngô tùy hứng , làm tổn thương anh rồi.

Thực xin lỗi, em không nên vì trong lúc tức giận mà đưa ra chủ ý giả làm người yêu ngu xuẩn này ...""Khanh Khanh, em không cần xin lỗi."Nghiêm Thanh Kỳ thở dài, ôn nhu ngắt lời cô,"Lúc em tìm anh không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Em chỉ muốn anh giúp một chút thôi, chẳng qua là anh không quản được trái tim mình."Ngữ khí thương cảm của anh ta khiến cho Vân Nhiễm Khanh không nói nên lời, trầm mặc rũ mắt."Anh nghĩ em nhất định không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.


Khi đó em vừa mới nhập học, mặc một cái quần bò, thân thể nhỏ nhắn gầy yếu kéo theo hai cái cái vali lớn, không cần người giúp, cũng không oán giận.

Khi đó anh cảm thấy rất tò mò, em và những cô gái khác thật sự không giống nhau.

Sau đó nhìn thấy đơn xin gia nhập xã đoàn của em, dần dần anh cũng quen thuộc với tính cách của em, anh biết em là một cô gái tốt khó gặp ."Khóe môi Nghiêm Thanh Kỳ hơi gợi lên, cố nở một nụ cười ấm áp.

Nhưng quanh thân anh ta tràn ngập cảm giác bi thương, chẳng sợ cười, cũng làm người khác đau lòng."Khanh Khanh, từ đầu đến cuối, anh đều tự nguyện.

Anh biết rõ em chỉ thích Ninh Dịch Thần, còn không khống chế được chính mình, muốn thử một lần, làm em yêu anh...""Nếu Ninh Dịch Thần đối xử không tốt với em, vòng tay của anh luôn vì em mà rộng mở."Nghiêm Thanh Kỳ lắc đầu nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, đã đem đau khổ thu gọn vào trong lòng, tươi cười càng thêm trong sáng, ôn nhu đến mức làm mũi người ta phải ngứa.


(*chảy máu mũi =)))Anh ta vừa dứt lời, Vân Nhiễm Khanh nhanh chóng lấy tay che mặt, mơ hồ phát ra âm thanh nức nở nho nhỏ, bờ vai mảnh khảnh hơi run run đầy phối hợp.Khóe mắt Nghiêm Thanh Kỳ vẫn luôn liếc nhìn chú ý phản ứng của cô, nhìn thấy như vậy, lòng lo lắng đang treo cao mới thả lỏng một chút.

Càng thêm tin tưởng Vân Nhiễm Khanh là vật trong tay của mình!【 nhắc nhở ký chủ ngu ngốc, xác định rõ đối tượng tiến công chiếm đóng, coi chừng nhiệm vụ thất bại bị gạt bỏ】【 mục tiêu của ta vẫn luôn xác định rõ ràng ! 】【 vậy ngươi khóc cái gì a? Chẳng lẽ không phải bị lời nói của Nghiêm Thanh Kỳ làm cho cảm động?! 】 Tiểu Trục Trục tò mò vòng quanh Vân Nhiễm Khanh vài vòng, tựa hồ không dám gật bừa với phẩm vị của cô.Vân Nhiễm Khanh trợn mắt trắng,【 ngươi không phát hiện Nghiêm Thanh Kỳ rất kỳ quái sao? Tuy lời nói của anh ta rất thâm tình nhưng biểu tình của anh tựa như đang mang mặt nạ, trong mắt cũng không có yêu đến tận cùng bi thương.

Nếu anh ta so với kỹ thuật diễn phong ba bão táp của ta, ta lại có thể kém hơn anh ta à?】Thông qua vừa rồi quan sát, cô đã xác định Nghiêm Thanh Kỳ nhất định có vấn đề! Chính là cô không rõ anh ta có mục đich gì, đời trước nguyên chủ gặp phải những chuyện bi thảm đó có quan hệ với anh ta hay không.

Vân Nhiễm Khanh âm thầm phân tích, nhắc nhở chính mình nhất định phải phòng bị cẩn thận! ......Đấu qua vòng loại của nhãn hiệu thiết kế Vân Tưởng Y, tên ma mới Vân Nhiễm Khanh này lọt vào vòng chung kết với hạng thứ 4.


Mặt ngoài, thứ tự của Vân Nhiễm Khanh cũng không phải là tốt lắm nhưng nhìn đến còn ba người có kinh nghiệm già dặn cùng tinh lực phong phú kia, so với tác phẩm dự thi góp nhặt qua loa của cô, có thể lấy được vị trí này thật sự thực không dễ dàng.Dù sao Vân Nhiễm Khanh rất vừa lòng, cũng rất mong chờ trận chung kết ở tuần sau."Chúc mừng, Khanh Khanh chính nhà ta thật lợi hại." Ninh Dịch Thần cầm một bó hoa hồng lớn , dung nhan tuấn tú khi mỉm cười nhu hòa lãnh ngạnh quanh thân hắn.

Vân Nhiễm Khanh nhận lấy hoa hồng, ngón tay thon dài trắng nõn tùy ý sờ sờ hai ba cái, "Anh vẫn nên cách xa tôi một chút đi! Nếu như bị người khác nhìn thấy anh với tôi đứng chung một chỗ, thứ hạng của tôi sẽ bị hoài nghi tính chân thật!".