"Tớ biết cậu có hiểu lầm với tớ, mới bịa đặt ra những sự tình chưa phát sinh đó.


Nhưng......!Cầu xin cậu, việc làm ở Ninh thị đối với tớ rất quan trọng, cậu có bất mãn gì cứ trực tiếp nói với tớ, nhưng xin đừng bảo Ninh tổng sai thải tớ......"Vân Nhiễm Khanh thiếu chút nữa là bật cười khi bị Phạm Như Nhi đổi trắng thay đen.Nàng rũ xuống khuôn mặt nhỏ, đem ống tay áo từ trong tay Phạm Như Nhi từ từ rút ra, ngữ khí lãnh đạm như đang đối mặt với người xa lạ: "Cô có tư cách gì khiến tôi thấy bất mãn, để cho tôi hãm hại? Phạm Như Nhi, bốn năm trước Vân Nhiễm Khanh tôi đúng là đã xem cô như bạn tốt.

Nhưng từ khi cô làm những việc kia, thì cô liền không có quyền xin tôi tha thứ nữa."Thân Phạm Như Nhi run lên, như là không chịu nổi đả kích mà thất tha thất thểu*, cuối cùng suy sụp mà ngã ngồi trên mặt đất.*thất tha thất thểu: vẻ tiều tụy của người ốm yếu hay chán chường.Gương mặt kiều mĩ của Vân Nhiễm Khanh vẫn một mảnh bình tĩnh, đạm bạc đến mức làm người khác cảm thấy lạnh lẽo: "Từ sau cô không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, vừa nhìn thấy mặt cô, tôi liền không thể khắc chế được mà nghĩ tới cô có bao nhiêu ghê tởm!"Phạm Như Nhi nghẹn ngào một tiếng, che lại gương mặt gào khóc, dường như đã bị ủy khuất rất lớn: "Khanh Khanh, không phải như thế! Cậu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Vân thị, cho dù chẳng làm việc gì, cả đời cũng không lo ăn uống.

Tớ thì sao? Thật vất vả tốt nghiệp đại học, được đến Ninh thị làm việc, lại bỗng dưng bị sa thải, làm sao trong chốc lát tớ có thể tìm một công việc phù hợp để nơi sống gia đình đây? Khanh Khanh, cầu xin cậu, vì tình bạn lúc trước mà cho tớ một con đường sống đi!"Đôi mắt Vân Nhiễm Khanh chuyển lạnh, sau khi cố ý làm Ninh Dịch Thần hiểu lầm nguyên chủ thất bại, Phạm Như Nhi còn không buông tay mà muốn biến cô thành một con người máu lạnh vô tình nữa?Đáng tiếc, mới vừa rồi cô đã đem sự tình bốn năm trước nói hết một phần, chỉ cần Ninh Dịch Thần không phải đồ ngốc, liền có thể hiểu được tâm cơ cùng thủ đoạn của Phạm Như Nhi.Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Vân Nhiễm Khanh cũng không rời đi từ trên người Ninh Dịch Thần, chỉ cần vẻ mặt của hắn toát ra một chút phản cảm, cô lập tức chạy lấy người!Vạn hạnh*, Ninh Dịch Thần không làm cô thất vọng.*Vạn hạnh: Muôn phần may mắnHắn bất mãn nhíu hai hàng lông mày lại, tròng mắt lấp lóe hàn quang khiến người khác áp lực, lạnh nhạt mở miệng: "Người muốn sa thải cô là tôi, không liên quan đến Khanh Khanh.


Cô nếu cứ tiếp tục nói bậy, cho dù một phong thư giới thiệu cũng không cho cô, hơn nữa tôi sẽ lan truyền ra ngoài cô là một thư ký không có nhân phẩm, khiến cho cô không tìm được công việc ở Đế Đô này!"Phạm Như Nhi nghẹn họng , sợ tới mức đã quên tiếp tục khóc thút thít, không dám tin tưởng mà gầm nhẹ: "Ninh tổng, tôi vì ngài mà trả giá bốn năm tuổi thanh xuân......!Kết quả là, ngài vì một người phụ nữ mình không cần nữa, đem một chân đá văng tôi ra?""Câm miệng, tôi và cô không có quan hệ gì cả."Sắc mặt Ninh Dịch Thần đen như đáy nồi, càng xác định lúc trước mình đã quá ngu ngốc, thế nhưng cảm thấy nữ nhân này trong nhu nhược lại hiện ra kiên cường!Hắn không nghĩ tại đây lại tiếp tục nói chuyện gì nữa, trực tiếp ôm Vân Nhiễm Khanh rời đi.Vừa đi ra khỏi toilet, Vân Nhiễm Khanh liền nho nhỏ giãy giụa :"Để tôi xuống, tôi có thể tự đi.""Ôm tốt hơn, đi có thể sẽ bị ngã." Ninh Dịch Thần chẳng những không buông ra, ngược lại đem cô gái trong lòng ngực ôm chặt chẽ hơn, khuôn mặt tuấn lãng hiện ra thâm tình cười cười: "Đương nhiên, anh không ngại làm gối ôm của em."Cảm thấy hắn lời nói có ẩn ý, Vân Nhiễm Khanh vừa ngại vừa giận, không chút nghĩ ngợi mà gầm nhẹ: "Ninh Dịch Thần, đừng tưởng rằng anh vừa mới biểu hiện vẻ mặt xa cách, liền có thể khiến tôi tin tưởng anh cùng Phạm Như Nhi không có quan hệ gì.


Chuyện năm đó phát sinh hết thảy rõ ràng trước mắt tôi, các người lại đem tôi thành một đứa ngốc tùy ý đùa giỡn, tôi tuyệt đối sẽ không mắc mưu một lần nữa!".