Dụ Sở ngẩng đầu nhìn về phía Duy Âm.


Duy Âm cũng thấy được bàn tay cô đầy máu tươi, tròng mắt xinh đẹp bỗng nhiên trợn to.


Cả người Duy Âm như là tượng điêu khắc cứng đờ vài giây, đột nhiên đứng dậy, tay nhỏ nắm lấy tay cô, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vết máu, ngữ khí có chút cứng ngắc: “…… Sao lại thế này?”


Hàng mi dài run rẩy, bởi vì vội vàng, tiểu cô nương nói chuyện ngữ khí cũng có chút run lên: “Ngươi không phải là tang thi sao? Như thế nào lại ho ra máu, thân thể ngươi nơi nào không thoải mái?”


Dụ Sở thấy Duy Âm chân tay luống cuống, lắc lắc đầu, an ủi cô: “Là tác dụng phụ của virus, Duy Âm, ngươi không cần khẩn trương……”


Duy Âm ngước mắt nhìn cô, con ngươi xinh đẹp rõ ràng kinh hoảng, cố gắng hết sức bình tĩnh, mở miệng khàn khàn hỏi cô: “Cái này không phải chuyện lớn đúng không? Ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”


“Ta……” Dụ Sở cứng họng.


Duy Âm nhìn chằm chằm cô.


Thấy cô cứng họng không trả lời, tiểu cô nương ngơ ngẩn nhìn cô hai giây, nghiến răng, vẻ mặt nhanh chóng bình tĩnh lại, nắm tay lái, thanh âm nặng nề nói: “Chúng ta quay về căn cứ. Trong căn cứ có bác sĩ.”


“Ta là tang thi.” Dụ Sở nhìn nhìn vết máu trong lòng bàn tay, có chút suy nghĩ nói không nên lời, viên thuốc này tác dụng cũng quá đơn giản, quá thô bạo.


Cô chậm rãi đem vết máu lau đi, duỗi tay kéo tiểu cô nương, “Duy Âm, nghe ta nói, không cần quay về căn cứ, bác sĩ ở căn cứ trị không được tang thi.”


Duy Âm quay đầu.


Khuôn mặt nhỏ tinh xảo tái nhợt, trầm mặc không lên tiếng mà nhìn chằm chằm Dụ Sở.


Có vẻ như dọa muội muội sợ hãi rồi.


Dụ Sở an ủi: “Đây chỉ là vấn đề nhỏ, ta cần tìm một nơi để dưỡng thương, cho nên tạm thời không thể ở bên cạnh ngươi được…… Nhưng chờ ta khỏe lại, ta sẽ lập tức trở về tìm ngươi, được không?”


Tốt nhất không cần trực tiếp ở trước mặt muội muội “chết”.


Tiểu cô nương khẳng định sẽ tưởng rằng mình thật sự chết.


Duy Âm ngây người nhìn cô, “Ngươi thân thể không thoải mái đã bao lâu? Vì cái gì không nói cho ta, ta một chút cũng không biết……”


Tiếng nói mềm mại có chút run.


Dụ Sở xoa xoa đầu muội muội, lại bị tiểu cô nương giận dỗi mà tránh đi, khuôn mặt căng chặt, cắn răng, ngón tay trắng nõn nắm chặt góc váy: “Vậy ngươi cần bao lâu? Ngươi xác định có thể đem bệnh dưỡng tốt lên sao?”


“Ta xác định.” Dụ Sở thu hồi tay.


Trong xe an tĩnh trong chốc lát.


Duy Âm rũ đầu, “Vậy ngươi dưỡng thương, ta liền ở chỗ này chờ ngươi.”


Tỷ tỷ cười cười: “Đừng có ngốc, ta không biết sẽ mất bao lâu, ngươi vẫn luôn ở trong xe không ăn không uống sao? Chúng ta trước tìm một chỗ định cư, về sau ta biết ngươi đang ở nơi nào, chờ ta tốt lên liền đi tìm ngươi.”


“……”


Duy Âm khuôn mặt nhỏ cứng đờ không nói lời nào.


Dụ Sở lại thò lại gần, “Ngươi lớn lên nhanh như vậy, nói không chừng, chờ lúc ta tìm được ngươi, ngươi sẽ cao hơn ta a.”


Duy Âm như cũ không có mở miệng.


Ngoài cửa sổ xe ánh mặt trời chiếu vào.


Trong xe an tĩnh trong chốc lát, Duy Âm mới đột nhiên quay đầu.


Một bóng người rơi xuống trước mắt Dụ Sở, Duy Âm đứng ở bên cạnh chỗ ngồi, hung ác mà cúi người đè cô xuống.


Đôi môi mảnh khảnh cắn sườn mặt cô, lực đạo không nặng, ánh mắt lại có chút hung ác, cắn một ngụm xong, lại hôn hôn, tiếng nói khàn khàn mở miệng:


“Tỷ tỷ, ta chờ ngươi.”


===


210917