Chớp mắt, một thời gian nữa trôi qua.
Đã sắp bắt đầu kỳ thi cuối cùng của các học sinh lớp 10 bắt đầu thi vào lớp 11.
Sắp xếp như cũ, thứ tự như cũ, vẫn là nữ sinh kia ngồi cạnh Lạc Tuyết.
Dường như hôm nay cô ấy tự tin hơn mọi ngày.

Chưa tới giờ thi, nữ sinh đã nhoài người sang nói với cô.
"Lát nữa có không biết làm cứ bảo mình, mình chỉ bài cho!"
"Ừm"
Lúc bắt đầu thi cô vừa giải xong đề bài đầu tiên, nhìn sang bên cạnh thấy nữ sinh ghi bài một cách hăng say, dường như đề bài rất dễ.

Đến mức không cần suy nghĩ chỉ cần nhìn đã nghĩ ra đáp án.
Cô hơi nghi ngờ gọi tên cô gái, nhưng dù là ở bên cạnh thôi nhưng cô ta lại không hề nghe thấy, viết xong tất cả lại bắt đầu xoay bút làm đủ thứ như đang nghĩ giải lao.

Mặc cho cô gọi tới lần thứ năm thì vẫn như cũ, giống như không nghe thấy.
Lúc thi xong đi ra nữ sinh kia lại sáp đến hỏi Lạc Tuyết.
"Mẫn Mẫn cậu làm được không?"
Cô trầm mặt một hồi vẫn trả lời:" cũng tạm"
"Cũng tạm là sao? Nếu không biết làm cậu cũng có thể hỏi mình mà! Cậu ngại à?"

Lạc Tuyết lúc này mặt không biểu cảm, cũng không trả lời nữ sinh kia.

Cho đến khi bạn của nữ sinh kia gọi đi thì câu chuyện mới kết thúc.
Cô ta chạy tới bên đám bạn mình, cười cười nói nói, mà đám bạn kia của cô ta lại nhìn Lạc Tuyết với ánh mắt khinh bỉ.
Rốt cuộc có người không nhịn được tò mò hỏi.
"Nè, sao cậu lại chơi thân với nhỏ đó vậy, trông nó cứ lập dị kiểu gì ấy miệng lúc nào cũng đưa nụ cười ra!"
"Ừm mình cũng muốn nói lâu rồi, rốt cuộc là sao vậy?"
Lúc này nữ sinh kia mới ngập ngừng trả lời ra miệng.
"Thì...!thì...!mình thấy cậu ấy lúc trước chỉ có một mình, mình thấy cũng tội nên mới đến bắt chuyện, không ngờ chỉ một lần đó cậu ấy liền muốn thân với mình, xin mình làm bạn với cậu ấy, là vậy đó!"
Có người bất mãn:" cái gì? Nhỏ đó vã đến mức đi xin cậu làm bạn luôn á, bộ không biết xấu hổ à!"
Thấy bạn mình nói hơi lớn, nữ sinh liền che miệng cô ta lại.
"Nói nhỏ thôi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, không sao hết! Các cậu đừng có đi tìm người ta làm khó dễ đó, khó coi lắm!"
Lúc này Lạc Tuyết cũng không biết người ta đang bày trò với mình, thi xong liền đi làm.
Đang đi trên đường thì thấy một bóng người chạy tông vào người cô giống hệt tên cướp nhỏ đã lấy mất ví tiền của mình, cô liền nhanh tay giữ người đó lại.
Người kia chạy không được, nóng vội vùng vẫy vừa nhìn ra phía sau mình xem có ai đuổi theo không.
"Thả ra! Chị thả tôi ra! Làm gì vậy chứ!"
Lạc Tuyết bình tĩnh nói:" trả tôi cái ví"
"Ví gì? Chị bị điên à! Tự nhiên đòi tôi ví!"
"Cái ví ba tháng trước nhóc ăn cắp của tôi, ngay trong hẻm nhỏ"
Tự nhiên thấy sự bình tĩnh của cô, không hiểu sao người này cũng dần an tĩnh lại, không làm loạn nữa.

Thành thật suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra quả thật hồi trước mình có trộm tiền của người ta, nhưng mà lúc đó là bất đắc dĩ nên mới làm vậy, cái ví thì cô vẫn giữ nhưng mà tiền xài hết rồi.
Rốt cuộc người kia nhớ ra, cũng thành thật xin lỗi.

Hẹn ngày mai trả lại đồ cho cô, sợ cô lo mình lừa đảo nên đã ghi cả số điện thoại ra, cả tên lẫn trường học và lớp để cô tìm đến.
Không nghĩ tới bây giờ đòi lại đồ cũng dễ như vậy, nói một cái người ta liền trả lại, cô còn tưởng phải đấm một trận thì mới được đền lại đồ cơ...
Vậy là không thể dùng nắm đấm rồi...
Vừa nói xong chuyện xong, đột nhiên trong chỗ người kia chạy ra, có vài tên lưu manh chạy đến.
Thấy mặt người kia liền rượt theo, người kia nhanh chân vọt đi luôn.
Chạy ra xa một hồi thì đám người bị mất dấu.
"Má nó! Nhỏ này chạy nhanh thật, mới đó mà ở đâu mất rồi!"
"Hình như hồi nãy tao thấy nó còn đang nói chuyện với người nào đó nữa!"
"Đúng rồi, tao cũng nhớ là vậy, con nhỏ kia là ai tụi mày biết không?"
"Không biết mặt, nhưng mà nhìn đồng phục hình như là học sinh trường xx!"

"Cái trường mà toàn con nhà giàu học đó hả?"
"Đúng vậy, ở gần khu này luôn!"
"Vậy được, ngày mai tranh thủ đứng ở cổng trường đợi nó, tụi bây coi mặt nào quen thì kéo lại hỏi, tao không tin không tìm được con oắt kia!"
Vậy là đám người kia đợi tới sáng hôm sau, bắt đầu đứng không gần không xa cổng trường canh.

Dưới cái trời nắng thì cuối cùng cũng có tên nhận ra Lạc Tuyết.
Bọn họ chặn đường cô, mặt hung thần ác sát nhìn cô hỏi.
"Hôm qua mày có nói chuyện với một con bé phải không?"
Tự nhiên bị hỏi cô cũng không giật mình thản nhiên trả lời.
"Ừ đúng vậy?"
Không nghĩ con bé này lại dễ nói chuyện như vậy, nhìn bọn họ cũng không hoảng sợ.
"Mày biết nó là ai không!"
"Không, mà mấy người hỏi chi vậy?"
"Tụi tao có chuyện với nó..."
Đột nhiên thấy chủ đề hơi sai, sao tự nhiên lại phải trả lời con bé nhỉ?
Vậy là tên to cao kia lại hắng giọng một cái, chất giọng khàn đặc vừa to vừa thô của hắn vang lên.
"Mày hỏi nhiều làm gì, có thì nói có không thì nói không, đừng có mà xen vào chuyện của bọn tao!"
"Thì tôi nói không rồi mà"
"Haha, mày tưởng tao ngu à! Hôm qua mày vừa nói chuyện với nó xong bây giờ mày kêu mày không biết nó, đùa tao à!"
"Tôi nói nè, tôi và con bé kia nói chuyện không có nghĩa là bọn tôi có quan hệ, chỉ đơn giản là cô bé đó trộm tiền của tôi nên tôi đòi lại, có vấn đề gì không?"
Thấy cô trả lời nghiêm rúc rõ ràng, hắn ta có chút bán tính bán nghi.

Dù gì bọn họ là côn đồ, không có học thức nhìn không ra người ta nói thật hay nói dối, xem biểu hiện của Lạc Tuyết càng khiến gã không hiểu rốt cuộc hỏi ra tiếng.

"Thật? Tụi mày chỉ có như vậy?"
"Ừm" Lạc Tuyết phản ứng lại gật đầu.
Rốt cuộc có thằng nhịn không được lên tiếng.
"Trời ơi, mày nói nhiều với nó làm gì, đánh nó một cái đau nó sợ là nó khai ra ngay, có cần phải nói nhiều tốn nước bọt vậy không!"
Nói xong tên kia đi lên liền muốn khoác vai Lạc Tuyết vào nơi vắng tẩn một trận.
Chưa kịp làm gì Lạc Tuyết đã tránh ra một bên.
"Ê, có gì từ từ nói sao phải động chạm vậy anh zai"
"Sao? Mày sợ à?"
"Tôi không, chỉ là không thích người khác động vào mình"
Trên mặt bắt đầu lộ ra một nụ cười nhẹ không dễ phát giác.
Tên kia lại tiến lên lần nữa muốn bắt cô.
Cuối cùng chính là thảm trạng một đám nam nhân cao to lực lưỡng bị nữ sinh đánh cho bầm dập.
"Mẹ! Cũng tại mày, tao đang nói chuyện với nó mày lao lên làm gì!"
"Tao đâu biết nó đánh nhau giỏi vậy!"
"Mà sao mày trách tao!"
"Mẹ! Không lẽ trách tao à! Ai gây ra chuyện hả, tại mày nên tụi mình mới bị đánh, đồ ngu!"
"Mé! tao vì ai hả! Chẳng phải do mày dài dòng..."
Lạc Tuyết mặc kệ đám người đang cãi nhau, đi vào trường..