Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Tiểu Ác: “Chờ đã, mời ký chủ ở cùng với Hoắc Tịch ít nhất nửa tiếng.”
“Tiểu Ác, ngươi ban bố nhiệm vụ tùy hứng.”
Tiểu Ác nhìn chằm chằm màn hình, không chớp mắt nói: “Ta không có ban bố tùy hứng, trên màn hình có ghi nè.”
“Tiểu Ác, hệ thống nói dối không phải là hệ thống tốt. Với quan hệ giữa nguyên chủ và Hoắc Tịch, nguyên chủ có thể dính vào hắn nửa tiếng sao? Nhiệm vụ này thoạt nghe là thấy không hợp lý, không phải cốt truyện gốc.”
Bị vạch trần, tiểu chính thái trong không gian đỏ mặt, nhưng vẫn cứng đầu hừ một tiếng: “Ta vốn dĩ cũng không phải hệ thống tốt. Đi lên lầu đeo dính Hoắc Tịch thật sự là một nhiệm vụ. Cô nhanh đi làm đi.”

“Được.” Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly mang theo ý cười, cô xách váy đi lên lầu.
Hoắc Tịch mở máy tính đọc văn kiện. Thật ra văn kiện này mai xem cũng được, nhưng hắn dù có rảnh cũng không muốn xuống dưới nên dứt khoát ở đây thẩm duyệt tài liệu.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới bên ngoài phòng sách, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lúc làm việc, Hoắc Tịch không thích bị người khác quấy rầy. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn lập tức không vui.
Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, hắn không thể nói vọng ra, chỉ đành đứng dậy đi mở cửa. Sau khi cửa được mở, hắn nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm của Nguyễn Ly Kiều, tâm trạng lại càng không tốt.
“Cô lên đây làm gì?”
“Em cảm thấy hơi chán, có thể cho em mượn sách đọc một chút được không?”
“Chán thì đi về.” Hoắc Tịch không để ý tới cô, nói xong liền định đóng cửa.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng duỗi chân chặn cửa lại.
“Rầm!”
Cẳng chân của cô lập tức bị kẹp.
Thằng nhãi Hoắc Tịch này thật đúng là chuẩn bị đóng cửa, dùng lực không hề nhỏ mà.
Hoắc Tịch bị giật mình, rõ ràng không nghĩ đến cô sẽ chặn cửa.
Hắn mở toang cửa ra, sau đó dựa vào cánh cửa, dùng giọng điệu châm chọc nói: “Nguyễn Ly Kiều, cô bây giờ càng lúc càng không biết xấu hổ. Lấy chân ra. Xuống lầu đi. Đừng quấy rầy tôi. Nếu cảm thấy nhàm chán quá thì cô có thể về.”
Cẳng chân của Nguyễn Tiểu Ly đỏ lên một mảng lớn. Cô tự nhiên làm lơ lời hắn nói, trực tiếp đi vào phòng.

“Em là vị hôn thê của anh. Anh để em ở dưới lầu một mình, nếu Hoắc phu nhân xuống nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ nghĩ như thế nào?” Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống sofa, xoa cẳng chân mình: “Em chỉ ngồi đây thôi, sẽ không chủ động nói chuyện với anh.”
Đính hôn với cô thì phải có trách nhiệm, bỏ mặc cô không quan tâm thì là đàn ông cái nỗi gì?
Lần đầu tiên Hoắc Tịch biết thế nào là mặt dày. Hắn tức đến nghiến răng: “Muốn ở bên cạnh tôi thì cứ nói thẳng, cần gì phải tìm cớ.”
Nguyễn Tiểu Ly không thể nói lý do, trực tiếp làm lơ hắn. Mông đã ngồi ở trên sofa rồi đừng mong cô rời đi.
Hoắc Tịch cũng không thể đuổi người, làm lớn chuyện có thể dẫn mẹ hắn đến. Bọn họ vốn chính là vợ chồng chưa cưới, không thể ầm ĩ quá mất mặt được.
Hắn hung dữ nói: “Nếu cô phát ra bất cứ một tiếng động nhỏ nào, tôi sẽ lập tức đuổi cô ra ngoài!”
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười ngọt ngào, dùng tay làm ký hiệu khóa miệng, sau đó cúi đầu xoa bắp chân của mình.
Hoắc Tịch ôm một bụng tức giận, hậm hực ngồi xuống bàn mở máy tính lên làm việc.
Trong một khoảng thời gian ngắn, không khí bên trong phòng sách yên tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột của Hoắc Tịch. Hoắc Tịch xem xong tài liệu, ngẩng đầu lên và thấy Nguyễn Tiểu Ly đang nghiêm túc xoa chân.
Hắn bất giác nhướng mày ngạc nhiên. Nãy giờ cô quá yên tĩnh, hắn xém chút cho rằng trong phòng chỉ có một mình hắn.

Nguyễn Ly Kiều có thể yên tĩnh như vậy ư?
Phải biết rằng, trước kia Nguyễn Ly Kiều chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với hắn, cô nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn quấn lấy hắn, ồn ào đến không chịu được.
Nói thật, hắn không thích Nguyễn Ly Kiều, càng không thích bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Nhưng đính hôn cũng đã đính hôn rồi, hắn đã nhận định vợ tương lai của mình là Nguyễn Ly Kiều, cũng tự hỏi khi nào thì kết hôn.
Chỉ là giọng điệu nũng nịu, õng ẹo và sự dây dưa, đeo bám của Nguyễn Ly Kiều đã thành công khiến hắn lùi lại dự định kết hôn.
Mà hiện tại cô…
“Du học dường như làm cô thay đổi rất nhiều.” Hoắc Tịch mở miệng nói.
Tuy rằng da mặt vẫn dày, nhưng rõ ràng cô đã thay đổi, trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Điểm này hắn rất thích.