Khuynh Diễm ôm hộp dụng cụ đi đến bờ sông, Tần Ưu vội chạy đến muốn cầm đồ vật giúp cô.

"Làm gì?" Khuynh Diễm nghiêng người tránh khỏi tầm tay hắn.

"Tôi giúp cô." Tần Ưu lại vươn tay.

"Không cần." Khuynh Diễm dứt khoát cự tuyệt.

Mi đụng linh tinh lại đổ máu, kẻ bị ăn vạ sẽ là ta!

Tần Ưu có chút mất mát, không phải là không tức giận sao?

Trước đây cô luôn để hắn một mình nấu cơm, một mình bưng thức ăn, một mình rửa bát, hắn cảm thấy như thế rất tốt. Vì làm vậy hắn sẽ có ích, có được chút giá trị trong cuộc sống của cô.

Nhưng giờ cô lại cự tuyệt không để hắn giúp đỡ, là không cần hắn nữa sao?

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tần Ưu, trong đầu Khuynh Diễm lập tức dồn dập tiếng chuông báo động.

Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, lại sắp bị ăn vạ rồi!

Chạy chạy chạy!

"Cậu muốn cái gì?" Khuynh Diễm nhìn bàn tay đang yếu ớt kéo góc áo cô.

Tần Ưu ngước mắt, cánh môi hơi mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh. Hắn cứ ngập ngừng như thế, Khuynh Diễm chờ đến mất kiên nhẫn.

Cũng không biết qua bao lâu, chợt khóe môi Tần Ưu chậm chạp gắng gượng giương lên.

Ánh mắt hắn lo lắng, sắc mặt cứng ngắc, nặn ra một nụ cười đầy méo mó.

Khuynh Diễm: "Thật là..." xấu!

\[Câm miệng, kí chủ! Cô có tin cô vừa nói ra đại nhân vật liền hủy diệt thế giới luôn không?\] Hệ Thống liều mạng rống lên ngăn cản.

Kí chủ nhà nó là ma quỷ sao? Tình huống này lại có thể ác độc mở miệng mắng người ta xấu!!

"Ta không hề cảm nhận được oán khí, sao lại hủy thế giới?"

\[Lần này ta mà lừa cô, heo chó ta cũng không bằng!\] Hệ Thống nghiêm túc thề độc.

"Mi vốn chưa bao giờ bằng heo chó."

\[Cô...\] Bổn Thống thân phận cao quý, không thèm chấp người có bệnh.

Cấm khẩu!!

"..." Mẹ nó!

Khuynh Diễm ngước mắt nhìn nụ cười gượng gạo của Tần Ưu.

Xấu như thế lại không cho ta nói.

Nhưng mà nghĩ đến lúc nãy...

Da mặt hắn sờ rất êm...

Ngón tay Khuynh Diễm có chút ngứa, nhìn xuống hai tay ôm đầy đồ vật, nội tâm nổi lên đấu tranh.

Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cân nhắc một lúc chọn ra chiếc hộp vuông vức an toàn, không có khả năng gây trầy da xước thịt, nhét vào lòng Tần Ưu.

Bàn tay nhỏ nhắn được tự do liền nâng lên khẽ chạm vào má hắn, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp, nhẹ xoa xoa da mặt lạnh băng, lòng bàn tay lướt đi như đang vỗ về.

Tần Ưu cả người cứng ngắc, mặt đỏ bừng muốn lùi lại, nhưng hắn cố khống chế thân thể, đứng yên chịu đựng.

Không được tránh, cô sẽ tức giận.

Khuynh Diễm xoa xoa một lúc cảm thấy không đúng lắm, đưa tay sờ trán Tần Ưu.

"Cảm nắng sao? Nóng như vậy?"

Tần Ưu: "..." Cô còn hỏi hắn!

Khuynh Diễm nhíu mày: "Về biệt thự."

"Tôi không sao."

"Nóng thế này, đi về!" Khuynh Diễm dứt khoát quyết định, chân cũng đổi hướng quay lại xe.

"Tôi thực sự không sao, chút nữa sẽ hết nóng."

Tần Ưu hấp tấp níu lấy cánh tay Khuynh Diễm, nhìn dáng vẻ dũng mãnh một lòng đi về của cô, hắn vội nói: "Tôi muốn câu cá, tôi chưa bao giờ được đi câu cá."

Hắn không thích câu cá, nhưng hắn thích ở cùng cô.

Khuynh Diễm im lặng nhìn Tần Ưu, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, cô nhấc chân đi về phía bờ sông, mang ghế đặt dưới tán cây râm mát, ra hiệu Tần Ưu đến ngồi.

Thiếu niên tỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng còn chưa kịp mở lời đã bị Khuynh Diễm bạo lực ấn xuống ghế.

Nhìn khí thế hung hăng của Khuynh Diễm, Tần Ưu mơ hồ cảm thấy, nếu bây giờ hắn đứng lên, cô sẽ lập tức đánh gãy chân hắn.

Tần Ưu ngoan ngoãn ngồi yên, không dám ngo ngoe nhúc nhích.

Khuynh Diễm hăm he dọa nạt con trai người ta một hồi, mới quay đi lắp ráp dụng cụ.

Sau khí sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cô nhét cần câu vào tay Tần Ưu, lại xoa xoa má hắn mấy cái.

Tần Ưu quẫn bách, muốn tránh mà không dám tránh, nghẹn đến cả mặt nóng hổi.

Khuynh Diễm cau mày sờ trán Tần Ưu, cẩn thận chỉnh lại chiếc mũ trên tóc hắn.

"Tự chơi đi." Khuynh Diễm hơi ngừng lại, nghiêm túc cảnh cáo: "Cảm nắng sẽ bị ăn đòn!"

Tần Ưu: "..." Hung, hung dữ quá!

Khuynh Diễm quay lưng đi đến một gốc cây to, tao nhã ngồi xuống đất, chậm rãi tựa đầu vào thân cây, ngủ.

Hệ Thống: \[...\] Cho nên rốt cuộc kí chủ mang đại nhân vật đến đây làm gì?



Gió nhẹ lướt trên mặt sông, làn nước khẽ lay động, tia nắng xuyên qua tán lá, điểm xuyết đốm nhỏ vàng nhạt lên người thiếu nữ.

Tần Ưu móc cần câu vào ghế xếp, đi đến đứng cạnh Khuynh Diễm.

Cô an tĩnh ngủ, dịu dàng đến ngoan ngoãn. Không còn vẻ chói lóa thường lệ khiến lòng người e ngại, thay vào đó là ấm áp mềm mại, làm người ta muốn đến gần, muốn dựa dẫm.

Tần Ưu cứ đứng nhìn như vậy, cũng không biết qua bao lâu, dường như thời gian đều đã ngừng trôi, quang cảnh trở nên nhạt nhòa.

Duy chỉ có thiếu nữ trước mặt mới là ánh sáng của hắn.

Cô là nơi hắn hướng đến, cũng là nơi hắn tìm về.