Gió khẽ xào xạc lay động cành lá, dải lụa đỏ nhạt màu bay lượn trên không trung, tia nắng xuyên qua tán cây rậm rạp, vẽ những đốm vàng nguệch ngoạc lên người thiếu nữ.

Người bên dưới nửa nằm nửa ngồi, lười biếng tựa vào gốc cổ thụ, bóng dáng nhỏ nhắn lọt thỏm phía sau thân cây to lớn, đầu ngón tay đang tự sờ sờ cằm mình.

Nhìn sân sau u ám, Khuynh Diễm cảm thấy rất hài lòng, địa điểm vắng vẻ yên tĩnh, thích hợp bàn chuyện đại sự.

Nhưng đáng tiếc...

Không chỉ một mình cô nghĩ vậy.

Khuynh Diễm phiền chán thở dài, khi nào thì hai người bên ngoài mới kết thúc đây?

Bịch bịch bịch...

Tiếng đánh nhau liên tục vang lên.

"Tần Ưu, tại sao mày lại ở đây? Mày sai người lừa tao?"

Bịch bịch bịch...

Đáp lại câu hỏi là âm thanh đánh vào da thịt vang dội khô khốc.

"Mày điên rồi! Mày nghĩ mày là ai? Một đứa con hoang như mày lại dám đánh tao!" Hắn gào rống dữ tợn: "Tên chó chết! Mau dừng lại!"

Răng rắc!

"A A A A A!" Tiếng gào thét chói tai, tiếp sau đó là hơi thở hổn hển hoảng loạn: "Mày... mày định làm gì? Tránh xa tao ra! Tránh ra!"

Cạch!

Âm thanh dao gấp được bật ra, cùng với tiếng sột soạt của quần áo ma sát trên mặt cỏ.

Khuynh Diễm nghiêng người quan sát, bạn cùng bàn của cô, đang cầm một con dao bóng loáng trong tay, ác liệt tiến từng bước về phía kẻ nằm trên bãi cỏ.

Kẻ kia muốn bỏ chạy, nhưng lại chỉ có thể dùng tay lết về phía sau, không rõ là vì quá sợ hãi, hay vì bị đánh đến không còn sức chạy.

Tần Ưu không đáp lời, dao trong tay hắn phản chiếu dưới ánh mặt trời, lóe lên một tia âm lãnh.

Hắn từ từ nhấc chân đi qua, bóng tối quấn lấy cơ thể, hắc ám cuộn trào trong đáy mắt, hắn như ác quỷ bước ra từ địa ngục tối tăm, mỗi bước chân đạp lên mặt đất cướp đi sự sống của nhân loại.

Kẻ kia sắc mặt trắng bệch, há hốc mồm, thân thể run bần bật: "Anh trai, anh tha cho em! Em sai rồi! Em sai rồi!"

Nghe hai từ "anh trai", khóe miệng Tần Ưu nhếch lên đầy châm chọc, hắn bước đến nắm lấy tóc kẻ kia giật ngược về phía sau.

\[Kí chủ, đến lượt cô. Một, hai, ba, lên a!\]

Khuynh Diễm đang hăng say xem kịch thì chợt nghe thấy giọng nói phấn khích của Hệ Thống.

"Mi đừng nói muốn ta cứu tên đang khóc lóc kia nhé!"

\[Đúng vậy. Lên nha kí chủ!\]

Ha ha...

Sao mi không nói nhiệm vụ xoay chuyển là anh hùng cứu toàn nhân loại, sau đó xưng danh xưng bá vũ trụ luôn đi!

Cho ta cái thân phận quần chúng tép riu bọt bèo, lại bảo ta đi cứu thế giới!

Nằm mơ!!

\[...\] Kí chủ cũng biết mình là quần chúng tép riu sao? A! Đây không phải trọng tâm! \[Kí chủ, cô không cần cứu người của cả thế giới, cô chỉ cần ngăn cản đại nhân vật hủy diệt thế giới thôi.\]

"Liên quan gì đến việc cứu tên kia? Ta không muốn cứu."

Khuynh Diễm một bên hỏi Hệ Thống, một bên liếc nhìn Tần Ưu đang giơ chân đá thêm hai cước lên người Tần Nam.

\[Sống chết của người ở thế giới này không quan trọng, nhưng không được để hắn chết trên tay Tần Ưu. Nước sôi lửa bỏng, lập tức cứu người a kí chủ!\]

Hệ Thống hấp tấp, kí chủ không cảm thấy oán khí đầy trời sao? Nó rất sợ lực lượng của đại nhân vật đó a!

Nó đã đi tâm sự với mấy anh chị Hệ Thống trên kênh thế giới, kí chủ nhà người ta luôn hăng hái tìm kiếm đại nhân vật để làm nhiệm vụ, tích cực gấp gáp đến phát điên.

Còn kí chủ nhà nó thì sao? Thối nát đến lý tưởng sống cũng không có!

"Mi giải thích rõ ràng, ta cân nhắc rồi mới làm." Khuynh Diễm đưa tay cuốn lấy lọn tóc trước người, nhướng mày tỏ vẻ suy nghĩ.

Tần Ưu âm trầm dí sát dao vào cổ Tần Nam, máu tanh dần ứa ra.

Cảm giác đau đớn chân thực bòn rút sự sống khiến Tần Nam dâng lên tuyệt vọng, cổ họng như bị bóp chặt, sợ hãi đến không thể thốt ra âm thanh.

Hệ Thống hoảng đến khóc lên: \[Oán khí a! Giết người sẽ sinh oán khí, thế giới sắp không chống đỡ nổi rồi kí chủ. Cô muốn dâng linh hồn cũng đừng có kéo theo ta!\]

Đáy mắt Khuynh Diễm xoẹt qua một tia sáng, thì ra là vậy. Không uổng công cô mất sức chống đỡ linh hồn bị cắn nuốt.

\[Thì ra... thì ra cái gì kí chủ?\] Không phải nó lỡ lời nói gì rồi chứ?

"Không có gì." Khuynh Diễm nhếch môi cười, lười biếng đứng dậy.

Sột soạt!

"Ai?" Tần Ưu dừng động tác, âm trầm quét mắt về phía phát ra âm thanh.

Giữa những tán cây rậm rạp tối tăm, chầm chậm hiện ra một bóng người. Tần Ưu cảnh giác nhìn chằm chằm, siết chặt dao trong tay, ánh mắt ác liệt như dã thú sắp vồ mồi.

Thân ảnh thiếu nữ tinh tế bước ra từ bên trong bóng tối, vài tia nắng lốm đốm tô rõ nét mặt cô, khóe môi treo nụ cười nhàn nhạt, gió khẽ thổi làm vài sợi tóc hai bên trán cô bay bay, cô nhấc chân bước đến trước mặt Tần Ưu.

Cả người cô phủ lên một tầng vàng nhạt ấm áp, nụ cười cô như nguồn sáng mạnh mẽ xua đi hắc ám tối tăm. Thiếu nữ rực rỡ rạng ngời khiến người ta ngưỡng mộ ngước nhìn, nhưng đồng thời cũng quá mức chói lóa khiến người ta e ngại giữ khoảng cách.

"Cậu làm phiền giấc ngủ của tôi." Khuynh Diễm bước đến, ngữ khí mười phần lười nhác.