Nàng bất giác lùi về phía sau mấy bước, như thể cảm thấy làm thế này là có thể tránh khỏi ánh mắt đáng sợ của Đế Huyền.

Nhìn dáng vẻ nhát gan của nàng, Đế Huyền dời ánh mắt đi.

Đừng có bị hắn dọa chết khiếp đấy.

"Trẫm đói.

"
Đế Huyền đột nhiên nói.

Đường Tuế nghe giọng hắn đã bình thường lại nên buông cánh tay đang che miệng xuống.

"Để ta sai người đi chuẩn bị.

"
Giọng nói mềm mại pha lẫn sự vui mừng.

Đường Tuế nhảy nhót đi ra ngoài.

Đôi mắt đang nhắm chặt của Đế Huyền khẽ mở ra, đôi mắt u ám ẩn chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu.

Rốt cuộc nàng muốn gì.

Rất nhanh, Ngự Thiện Phòng đã bưng tới thức ăn làm theo yêu cầu của Đường Tuế.

Đường Tuế trực tiếp cho người mang đồ ăn vào nội điện, đặt lên bàn tròn.

Một bàn đầy thức ăn này nhìn rất có cảm giác an toàn.

"Hoàng Thượng, ta bưng lại cho chàng ăn, hay là chàng lại đây ăn?"
Đường Tuế chớp đôi mắt đen to tròn nhìn Đế Huyền nằm trên giường.


"Nàng cho người đến đây đỡ ta.

"
Đế Huyền cảm thấy cơ thể mình hiện tại hình như đã không còn quá mệt mỏi, vẫn có thể qua đó ngồi ăn.

"Không cần phiền người khác.

"
Đường Tuế ngửi mùi đồ ăn trên bàn, hơi không nhịn nổi.

Chỉ muốn nhanh chóng được ăn.

Nàng chạy nhanh đến trước mặt Đế Huyền, vươn tay đỡ lấy cánh tay Đế Huyền.

Đế Huyền nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng, khẽ nhíu mày.

“Nàng?"
“Hoàng Thượng, ta khỏe lắm đó.

"
Đường Tuế nhăn mũi, khẽ dùng sức một chút đã dìu được nửa người Đế Huyền lên.

"Được rồi! "
Đế Huyền nhìn Đường Tuế thật sâu, ta biết nàng khoẻ rồi.

Đường Tuế đỡ Đế Huyền đi tới trước bàn tròn, để hắn ngồi xuống.

Chờ hắn ngồi xong, Đường Tuế nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện hắn.

"Hoàng Thượng, có thể ăn chưa ạ?"
Đường Tuế đã bắt đầu cầm đũa, bộ dạng chuẩn bị sẵn sàng.


Đế Huyền nhìn nàng.

Tiểu cô nương ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, lộ ra cảm giác mỏng manh dịu dàng, đôi mắt to dầm dề đầy vẻ mong chờ nhìn thẳng vào hắn.

“Ăn đi.


Đế Huyền khua tay.

Đường Tuế lập tức gắp miếng sườn dê nướng trước mặt mình.

Thịt dê vốn có vị tanh nồng, nhưng miếng sườn dê trước mặt này lại tươi ngon, có lẽ vì đã được nướng với lá thông nên nó tỏa ra mùi thơm hết sức hấp dẫn.

Lửa vừa phải, vừa cắn một miếng là đã cảm thấy tươi ngon.

Loại sườn dê nướng này nhìn thì rất béo, nhưng ăn vào lại không phải vậy, ngược lại nó rất vừa phải, không hề ngấy.

Ăn một miếng xong lại gắp thêm miếng nữa.

Tầm mắt Đường Tuế vẫn luôn tập trung vào đĩa sườn.

Đồ ăn cũng không còn bao nhiêu mà Hoàng Thượng lại còn tranh với nàng.

Hơn nữa là… Chỉ còn một miếng thôi.

Đường Tuế thò đũa ra lại ngừng lại, không dám gắp miếng sườn dê kia, nên phải trơ mắt nhìn Đế Huyền gắp nó.

Vốn tưởng Đế Huyền sẽ ăn, không ngờ lại thấy đũa của hắn đưa đến trước mặt nàng, sau đó đặt miếng sườn dê vào trong bát nàng.

Hở!
Cho nàng đó hả.

Đôi mắt tối thui của Đường Tuế bỗng dưng tròn xoe, dường như không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

"Cảm ơn Hoàng Thượng.

"
Đường Tuế cười ngọt ngào, đôi mắt đen láy cong thành hình trăng non.

.