" Người chân chính không có tim, là hắn."

👾 Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾

Nay đổi hình thức up mới nè~

—————————————

"Nghe!" Giọng nói lạnh băng của Hoắc Phi vang lên.

Nhưng điện thoại kia là của Tô Đường, cho nên trợ lý chỉ có thể đem túi xách đưa cho cô.

Tình huống hiện tại của Tô Đường thật không xong, gần hai ngày không ăn cơm, ngay cả đứng cũng không vững. Lúc này, đem túi mở ra cũng đã cố hết sức.

Hoắc Phi không có kiên nhẫn, thấy thế trực tiếp đem túi của cô mở ra. Chỉ là lúc lấy điện thoại ra, ánh mắt lại quét tới mặt trên một hộp thuốc. Hắn ngẩn người, cũng đem hộp thuốc lấy ra.

Mặt trên hộp thuốc thình lình viết nitroglycerin, bác sĩ bên cạnh vừa thấy, hơi kinh ngạc nói: "Là một loại thuốc trị bệnh tim, thì ra Khương tiểu thư đã sớm biết tình huống của mình."

Hoắc Phi ánh mắt dần dần âm trầm, Tô Đường lại không để ý đến bọn họ. Cô nhìn dãy số quen mắt trên điện thoại, nếu nhớ không lầm hẳn là bà nội Hoắc.

"Alo."

"Khương Ngư, cô vậy mà lại câu dẫn Hoắc Phi." Thanh âm bà nội Hoắc cất cao, bén nhọn nói: "Cô không cần tiền?"

Tô Đường lười nhác nói, "Cần chứ, bây giờ bà đưa tiền đến đây, tôi lập tức đi."

Hoắc Phi nhìn cô một cái thật sâu, trong mắt lệ khí dần dần bay lên. Hắn "bang" một cái liền đem điện thoại ném trên mặt đất, cắn răng nói: "Khương Ngư, cô muốn tiền, tôi cũng có, cần gì phải bỏ gần tìm xa."

Tô Đường lại cười, cô cười rất nhạt, lại giống như những con búp bê sứ, nhẹ nhàng chạm vào một cái liền vỡ.

"Không, tôi chán ghét buồn nôn tiền của anh."

Tô Đường giống như là ác ma, nói quá đáng như vậy, trên mặt lại mang theo tươi cười.

Mấy bác sĩ cho nhau ánh mắt, cảm thấy mình không thể ở lại, bằng không lại chọc giận Hoắc tiên sinh, bọn họ cũng không phải cô gái kia.

Rất nhanh phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tô Đường mặc dù đã tỉnh nhưng người lại rất mệt mỏi, vừa khát vừa đói, chỉ có thể lại lần nữa từ trên giường đi xuống dưới. Vốn định lấy điện thoại đặt cơm hộp, kết quả còn không đợi cô xuống giường, lại bị người cản lại.

Hoắc Phi tâm rất loạn, so với một năm trước còn muốn loạn hơn. Hắn ngơ ngẩn mà nhìn cô, ách giọng hỏi: "Lúc nào biết được."

Tô Đường: "Hoắc tiên sinh, chuyện này không có quan hệ với anh."

Hoắc Phi: "Tôi muốn biết."

Tô Đường nghĩ nghĩ, lại lần nữa mỉm cười, giống như cô không hề bủn xỉn với hắn, ngắn ngủn nửa giờ đã cười hai lần.

"Không bao lâu đi, nói không chừng tôi sẽ tiếp tục lợi dụng anh. Dù sao tôi cũng là chị nuôi của Hoắc tổng, cũng không phải 100 vạn là có thể tống cổ."

Tô Đường nói, giống như nghĩ tới cái gì, mang theo một chút vui mừng, "Nhưng không sao, bà nội Hoắc lập tức sẽ cho tôi tiền. Đều là tiền, còn không cần mỗi ngày ứng phó anh, thật tốt."

Tim Hoắc Phi như bị đâm, máu chảy đầm đìa, một đao lại một đao, tất cả đều đến từ một người, nhưng hắn lại không nhấc lên nổi nửa điểm hận ý.

Hiện tại trong đầu hắn đều là câu nói kia của bác sĩ, nếu chuẩn đoán chính xác, cô chỉ còn có thời gian bốn năm......

"Đủ rồi!"

Không muốn lại nghe những lời nói khiến tim đau, hắn hít sâu một hơi, tận lực làm miệng lưỡi mình không thua kém: "Tôi kêu trợ lý mang đồ ăn đến đây."

Tô Đường vừa nghe, sách một tiếng: "Hoắc tiên sinh, xin hỏi anh có khuynh hướng tự ngược sao? Tôi lại không thích anh, anh cũng đã trả thù xong. Bằng không hiện tại tôi liền đem ngôi nhà cũ kia cho anh, dù sao tôi có tiền, cũng không cần thiết giữ lại ngôi nhà cũ kia nữa."

Tô Đường nói ra lời này, quả thực chính là đạp lên ngực mà hắn nói, ngực đau đến hít thở không thông, thiếu chút nữa làm Hoắc Phi bùng nổ.

Hắn nặng nề nhìn cô, ánh mắt sắc bén lại lạnh băng, nhưng mà cô gái này căn bản không sợ hắn, hoặc là nói từ đầu tới cuối cũng chưa nhìn thẳng vào hắn một lần.

Hai người rõ ràng ở chung một phòng, nhưng hắn làm sao cũng không chạm được vào cô.

Hắn rất muốn hỏi có phải cô không có tim hay không, nhưng cuối cùng hắn cái gì cũng không hỏi, đá cửa mà đi.

Hoắc Phi vừa đi, Tô Đường liền đem đôi mắt mở ra, cố hết sức mà từ trên giường đi xuống, nhặt điện thoại lên, cầm túi xách hướng cửa đi đến.

Một đường này Tô Đường đi có chút cố hết sức, cũng may Hoắc Phi giống như không đoán được cô sẽ chạy, cũng không có cho người nhìn chằm chằm.

Tô Đường lảo đảo rời đi, tùy tiện tìm một cái khách sạn, lung tung ăn chút gì đó, liền nằm trên giường ngủ một giấc.

————Thập Bát Sơn Yêu————

Tô Đường vừa đi, bệnh viện bên kia lại loạn lên. Trợ lý vừa mua xong cơm trở về, nhìn giường bệnh không có một bóng người, lập tức cả người có một cổ lạnh lẽo.

Trợ lý lập tức tìm theo dõi của bệnh viện, kết quả nhìn thấy người chậm rãi tập tễnh rời đi. Không biết vì sao, chỉ là một bóng dáng cũng khiến cho người nhìn thấy phá lệ đau lòng.

Trợ lý không dám chần chờ, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoắc Phi. Cũng may Tô Đường không có đi xa, chỉ một giờ liền tra ra được cô ở một khách sạn nhỏ.

Hoắc Phi mang theo người, chờ hắn đem cửa khách sạn đá văng, lúc nhìn đến cô gái cuộn tròn nằm ở trên giường. Bởi vì thống khổ, hai hàng lông mày đều gắt gao vặn lại một chỗ, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Giờ khắc này, cái gì tức giận cũng không có, hắn cẩn thận đem người bế lên. Chờ đến lúc đưa đến bệnh viện, lại thấy Hoắc Kỳ đang ở đó chờ hắn.

"Chuyện gì?"

Hoắc Kỳ nhìn Tô Đường lại lần nữa lâm vào hôn mê, trầm mặc một chút, lúc này mới nói: "Có chuyện em cảm thấy cần phải nói với anh một chút."

Hoắc Phi đem Tô Đường giao cho bác sĩ, chờ bác sĩ kiểm tra xong, xác định không có gì trở ngại, mới mang theo Hoắc Kỳ đi ra ngoài.

Ngoài phòng bệnh, Hoắc Kỳ muốn nói lại thôi, cuối cùng lại đem một tệp tư liệu đưa qua.

"Lúc trước em cảm thấy có chút kỳ quái, cho nên đã tự chủ trương tra ít việc."

Cậu thấy Hoắc Phi cầm tư liệu, lúc này mới nói: "Đây là ghi chép gửi tiền của viện phúc lợi, mặt sau là ghi chép hàng hiệu second-hand bán trao tay. Bởi vì là second-hand bán trao tay, 100 vạn hàng xa xỉ cuối cùng quy ra tiền là 60 vạn."

Hoắc Phi cầm tư liệu, rõ ràng chỉ có một trang giấy, lại giống như nặng ngàn cân.

Hắn nhìn tên trên giấy ghi chép gửi tiền, trong tay nắm đấm nổi gân xanh.

Hoắc Kỳ thở dài: "Hoắc gia cho cô ấy 100 vạn, cô ấy một xu cũng không muốn. Em không biết lúc trước đã xảy ra cái gì, nhưng nếu Khương Ngư thật sự yêu tiền thì sẽ không làm những việc này. Còn có, em tra ra được bà nội gần đây đang liên hệ với cô ấy."

Bà nội Hoắc là loại người gì, bọn họ rất rõ ràng.

Hoắc Phi thở hắt ra, trong lồng ngực tất cả đều là đau đớn kéo dài, đau đến mức hắn nửa câu đều nói không nên lời.

Hắn vẫn luôn cho là đúng, kết quả tất cả đều là nói dối, còn không đợi hắn thấy may mắn, lại đột nhiên nghĩ tới bệnh tình của cô.

Hắn hận mình lúc trước quá yếu đuối, Tô Đường tàn nhẫn đẩy hắn ra, hắn liền tin.

Một năm qua hắn rất bận, nhưng không có nghĩa thời gian điều tra cũng không có. Hắn chỉ là đang trốn tránh, muốn chờ đến khi hắn hoàn toàn đem Hoắc gia đạp dưới chân, lại hung hăng đi giáo huấn cô một phen.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình đủ bình tĩnh, nhưng khi cô lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, hắn vẫn không khắc chế được. Hắn đã đem người giáo huấn rồi, nhưng hiện thực lại hung hăng cho hắn một cái tát.

Người chân chính không có tim, là hắn.

Tờ giấy mỏng trong tay đã bị niết nhăn, trên mặt huyết sắc cũng rút dần, hắn như là bị rút cạn sức lực, dựa vào bên tường, giống như con thú bị nhốt, thanh âm nghẹn ngào, "Cảm ơn."

Hoắc Kỳ: "Không cần cảm ơn, mẹ anh lúc trước đã giúp nhà em rất nhiều, đây cứ coi như là trả ơn đi. Công ty bên kia còn có việc, em đi về trước."

Nói xong, lại có điểm không yên tâm, "Nếu có việc gì, nhớ gọi điện thoại cho em."

———————————

Thập Bát Sơn Yêu.