“Sẽ thắng, trông di động giúp tôi, cảm ơn.” Tô Mộc nghiêng đầu nói với mấy người bên cạnh - những nữ sinh có thể nói là đặt toàn bộ tài sản của mình vào trận đấu này.

“Vâng vâng, nam thần cố lên, ngược khóc bọn họ!” Mấy nữ sinh cẩn thận cầm di động cho cô.

Uầy, di động của nam thần cũng đẹp nữa, không biết là hãng nào, chắc chắn là hàng được đặt làm riêng rồi, vừa nhìn cũng biết là rất đáng giá, khó trách nam thần đặc biệt dặn dò các cô trông di động.

Tô Mộc và Phác Tiêu, còn có một nam sinh anh ta tìm tới tạo thành một đội, đối đầu Hàn Chí và mấy "đẩu ngưu" mà hắn ta chọn.

Không biết tin tức này truyền ra ngoài thế nào mà sân bóng lập tức có thêm rất nhiều người tới xem, khu dạy học cách đây rất xa còn có người nhìn qua kính viễn vọng.

"Đẩu ngưu" là những người chơi bóng rổ đường phố, không chính thức như một đội bóng rổ năm người, mà lại mang theo sự nhẹ nhàng tùy ý.

Thi đấu bắt đầu, kỹ thuật chơi bóng siêu ngầu làm các nữ sinh xung quanh phải hét to.

“Rầm ——” Phác Tiêu úp rổ đạt được điểm đầu tiên.

Nhưng biểu tình của anh ta lại có chút kỳ lạ khi nhìn về phía Tô Mộc.

Trong lúc chơi bóng vừa rồi, khi Tô Mộc bị người vây công, anh ta chạy tới cản người. Thời điểm cô xông qua vòng vây lướt qua anh ta, anh ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, chạm vào phần lưng mềm mại, mang theo cảm giác hơi tê dại.

Vậy nên khi quả bóng truyền tới tay, anh ta mới tỉnh táo lại. Sau khi úp rỏi thành công lại nhìn Tô Mộc với ánh mắt nghi ngờ.

Tô Mộc lắc đầu vẩy đi mồ hôi trên trán làm các nữ sinh hét chói tai. Phác Tiêu nhìn bóng dáng lưu loát đó, tạm thời bỏ qua sự nghi ntrong lòng.

Chắc là do anh ta suy nghĩ nhiều thôi, sao Bạch Cập có thể là nữ được?

Sau đó Tô Mộc và Phác Tiêu vẫn luôn chiếm lợi thế, Hàn Chí thấy vậy, bèn cho mấy người cùng đội một ánh mắt.

Ngay sau đó, Tô Mộc đang rê bóng thì bị hai người chạy đến đâm vào người.

Tô Mộc lập tức lộn ngược ra đằng sau rồi bình tĩnh rơi xuống đất, nhìn về phía hai người vừa đâm vào cô, khóe môi khẽ cong lên.

Lại muốn dùng cách này à? Thú vị.

“A a a……”

“Nam thần Bạch Cập vừa cười đúng không? Tớ ngất đây.”

“Hình như không phải đâu, cậu nhìn nhầm rồi, nam thần lạnh lùng mới là đẹp trai nhất.”

“Đúng mà, tớ cũng nhìn thấy, nam thần nhìn Phác Tiêu cười đó, chẳng lẽ……”

“Ầy ~ không phải đâu, sao các nam thần có thể như thế chứ, cơ mà tớ thích lắm.”

……

“Bộp ——”

“Rầm——”

“Bùm——”

Tình huống sau đó là đội của Hàn Chí không ngừng đâm vào nhau; hoặc là ngã lúc cướp bóng của Tô Mộc.

Sau khi Hàn Chí không hiểu sao mình lại ngã, hắn ta tát vào mặt đồng đội mình một cái, nổi giận.

“Cút hết đi cho ông!” Hắn ta giận dữ ném bóng rổ định rời khỏi đây.

“Đừng quên mật mã.” Giọng nói trong trẻo của Tô Mộc truyền vào trong tai Hàn Chí đang đi cách đó không xa, cực kỳ châm chọc.

Mật mã? Mật mã gì? Hàn Chí đang tức điên lên làm gì còn nhớ được.

“Mật mã thẻ ngân hàng, mấy người thua rồi, đừng có mà quỵt tiền!” Nữ sinh A nói.

Là hắn ta đặt cược, bây giờ thua, nếu hắn ta đổi ý trước mặt mọi người ở đây thì còn mặt mũi nào nữa.

Đành căng da đầu đọc mật mã.

“Bạn học Bạch, đây là thẻ và mật mã.” Nữ sinh A kích động đứng trước mặt cô.

“Ừm, lấy phần của các cậu đi, còn lại đưa cho tôi.”

Mấy nữ sinh cũng không làm ra vẻ, cầm lấy thẻ chia tiền.

“Bạn học Phác, đây là phần của cậu.”

Phác Tiêu đi tới, nhìn thoáng qua Tô Mộc với ánh mắt kỳ quái.

Vừa nãy trong sân, anh ta thấy rõ ràng cô dùng một góc độ xảo quyệt để chơi mấy người kia. Nếu không phải ngày hôm nay, có lẽ anh ta cũng quên mất một điều, thân thủ của người này không phù hợp với vẻ ngoài của cô.

Được đăng tại webtruyen

Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*