Editor: Tieen

"Tiểu Thu, ca ca bên kia..." Vân Linh cắn môi, do dự không biết có nên nói hay không, rồi lại nghĩ, lời đã nói đến đây thì cứ nói hết.

"Ca ca bị thị nữ bên người thái tử phi coi trọng, thái tử phi muốn đem thị nữ kia gả cho ca ca, Thái Tử sủng ái thái tử phi, tự mình nói cho ca ca chuyện này. Ca ca hắn..."

"Hắn đã đáp ứng."

Tô Mộc đã đoán ra suy nghĩ của Vân Lâm, hắn muốn hoàn toàn dung nhập vào phủ Thái Tử, cho nên cam nguyện cưới thị nữ kề cận thái tử phi, để làm cho Thái Tử và thái tử phi đối với hắn không có khúc mắc hay nhìn ra mục đích gì.

"Chỉ là... Chỉ là ca ca hắn, hắn thích..." Là ngươi đó, Tiểu Thu.

Vân Linh cuối cùng vẫn không nói ra, nàng còn nhớ rõ, sau khi biết được việc này, đã đến ngăn cản ca ca.

Nhưng mà ca ca nói: "Chuyện tình yêu, huynh đã buông, cưới ai đều như nhau, ai mang đến ích lợi, huynh sẽ cưới."

Vân Linh đau lòng: "Nhưng người ca ca thích, rõ ràng chính là Tiểu Thu."

Lúc còn ở Viên gia, nàng đã nhìn ra, mỗi lần ca ca đến Viên gia thăm nàng, không chỉ mang đồ vật cho nàng, còn sẽ cho Tiểu Thu.

Ngay cả ánh mắt nhìn Tiểu Thu cũng khác, ca ca luôn thích nói chuyện với Tiểu Thu, Tiểu Thu tính tình hoạt bát đáng yêu, ca ca thích nàng ấy, cũng thật bình thường.

Chỉ là, không biết từ khi nào, Tiểu Thu thay đổi, ca ca thay đổi, mà nàng cũng thay đổi.

Đáy mắt Vân Lâm hiện lên một tia cảm xúc, nhưng nhanh chóng bị lạnh nhạt vùi lấp, lạnh lùng nói: "Muội muội, lời này, về sau không được nói lại."

Nói xong, hắn rời đi cũng không quay đầu lại.

Vân Linh nhìn tấm lưng gầy guộc nhưng vững chãi của ca ca, mà lòng như quặn thắt.

Ca ca nàng, người vẫn luôn mang theo ánh mặt trời, rốt cuộc đã không thể trở lại như xưa.

Hiện giờ hắn bị thù hận vây quanh, một tia sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua.

[Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen2804]

Nàng chỉ là nhất thời nóng đầu, liền tới đây, muốn Tiểu Thu ngăn cản ca ca, chỉ là...

Đột nhiên nàng tỉnh ngộ, cảm thấy cơn ấm đầu nhất thời này thật sự buồn cười.

Nếu đã quyết định cùng ca ca báo thù, nàng đột nhiên đa tình cái gì?

"Không có việc gì..." Vân Linh cúi đầu, có chút ảo não.

Tô Mộc gật đầu, không hỏi nhiều.

Vân Linh ngồi ở chỗ này trong chốc lát, liền rời đi.

"Nha đầu, ngươi không đau lòng cho tiểu tử Vân Lâm kia sao?" Thất lão nghe toàn bộ quá trình, tò mò hỏi.

Đều là người đáng thương...

"Đau lòng, có ngân lượng không?" Tô Mộc hỏi.

Thất lão, Tỉnh Ngộ đứng một bên: "..."

"Ngươi, nha đầu ngươi này, những thứ vàng bạc tiền tài, sinh không mang đến, chết không mang đi, sao ngươi lại chấp nhất như vậy?" Thất lão một bộ dáng muốn bắt đầu thuyết giáo.

"Nếu ngài muốn cùng ta tham thảo vấn đề này, ba thỏi bạc."

Thất lão: "..."

Quên đi, hắn thừa nhận, tuy rằng là tiền tài, sinh không mang đến, chết không mang đi, nhưng hắn cũng không thể lãng phí như vậy.

"Tỉnh Ngộ, ngươi cho người đem thư này đưa cho Vân Lâm." Không biết Tô Mộc đã viết thư từ khi nào, chuẩn bị tốt đưa cho Tỉnh Ngộ.

"Vâng." Tỉnh Ngộ tiếp nhận liền đi làm việc.

Thất lão vuốt râu, một bộ dáng "Ta biết nha đầu ngươi luyến tiếc." nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc lười giải thích với lão.

-

Vân Lâm nhận được bức thư do Tô Mộc cho người truyền đến, đáy mắt tối sầm lại, sau khi đem nội dung trong thư nhớ kỹ, liền thiêu hủy.

Nhìn bức thư bị đốt cháy, thất thần trong nháy mắt.

"Bang bang bang ——" Tiếng đập cửa vang lên.

Hắn mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài bưng một chồng điểm tâm nhỏ tinh xảo, chính nử tử ái mộ hắn.

Nhất thời hoảng hốt, người trước mắt trùng hợp với gương mặt hoạt bát linh động...

***

Như đã nói đạt 6k lượt đọc mị bão 5 chương ạ.

Hãy bình chọn và follow để mị có động lực bão tiếp a~

Yêu các nàng ♡

☆☆☆☆☆

23/12/2021