Edit: KimNgu xuẩn!Trong lòng Huệ Đế thầm mắng, có một số việc hắn mắt nhắm mắt mở, không muốn truy cứu, cũng không muốn biết kia là thứ gì, nhịn xuống tò mò cùng tham lam trong lòng, nhưng nàng lại một hai phải làm rõ.

Huệ Đế đột nhiên cười lạnh, “Ngươi cho rằng trẫm muốn thứ gì?”“Cho dù ngươi cho trẫm thứ gì, mục đích của ngươi không phải vì ân sủng sao, trẫm cho ngươi ân sủng, ngươi còn nghĩ muốn cái gì, thời điểm ngươi yêu cầu trẫm điều gì, hãy tự hỏi chính ngươi làm được chưa, ngươi định cho trẫm đồ vật gì?”“Ngươi nói yêu, vậy ngươi có yêu trẫm sao, không thì đừng nói, muốn giao dịch, vậy thì đem đồ vật có giá trị của ngươi ra đây, Thi Bội Nhu, trở lại bộ dạng trước kia của ngươi đi, cho dù là giả bộ cũng phải giả bộ không màng danh lợi trước mặt trẫm, bằng không, trẫm không nghĩ ngươi thích hợp để tự mình nuôi hoàng tử.

”Mục đích Huệ Đế tuyển tú chính là vì việc sinh đời sau, hơn nữa trong quá trình sinh nở, có thêm một số vui thú kèm theo.

Hắn chính là loại người, kéo quần lên liền không nhận ra bất cứ ai.

Trực tiếp bỏ qua nữ nhân ở vị trí trung gian, chỉ cần con nối dõi.

Nữ nhân chính là công cụ, một công cụ sinh con đẻ cái.

Thi Bội Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Huệ Đế, như bị sét đánh lui về phía sau hai bước, mẹ nó chưa từng thấy một tên tra nam như vậy, cặn bã giống như cặn than đá đen đuốc, hắn không để bụng, cũng không biết xấu hổ.

Điều khiến Thi Bội Nhu cảm thấy xấu hổ nhất chính là, Huệ Đế định nghĩa mối quan hệ của bọn họ chính là một cuộc giao dịch, không có một chút ấm áp nào trong đó, còn nói trực tiếp ra như vậy.

Có lẽ ở thời điểm mới vào cung, Thi Bội Nhu cũng không để ý đến Huệ Đế, bởi vì bất luận yêu nam nhân nào, cũng đừng yêu đế vương, đế vương có quá nhiều thứ, cũng có nhiều lựa chọn cùng dụ hoặc, căn bản sẽ không lưu luyến một nữ nhân lâu.


Nhưng thời gian trôi qua, hoàng đế mỗi ngày đều cùng nàng ăn cơm, xem ra hiện tại chỉ thuần túy vì ham ăn, thậm chí biết một số thứ gì đó.

Vẫn luôn ôn tồn ở bên nhau, cho dù tự cảnh cáo mình rằng đây chính là một hoàng đế, nhưng ít nhiều cũng để ý đến hắn, hắn là một đế vương của một đất nước hùng mạnh, một nam nhân nắm quyền lực tối cao nhất một nước, lại còn là một đế vương trẻ tuổi anh tuấn, làm sao có một nữ nhân không quan tâm đến hắn được.

Đặc biệt là bọn họ đã có hài tử.

Trước đây, Thi Bội Nhu đem cuộc đời phó thác cho linh dịch, chỉ cần có linh dịch, cho dù thế nào cũng không quá tệ, nhưng không có linh dịch, Thi Bội Nhu không thể không đem quyết tâm cùng lòng tin lên người đế vương.

Nhưng một khi đem hy vọng đặt lên người khác, vậy càng trở nên bi thảm.

Đặc biệt đem hy vọng đặt lên người một đế vương lãnh khốc, nhận lại cũng chỉ có thất vọng.

“Hoàng Thượng, người, người! ” Thi Bội Nhu tức giận đến mức cả người phát run, đúng là lòng lang dạ sói.

“Ngươi đang lên án trẫm?” Huệ Đế nhìn Thi Bội Nhu, đầu óc không rõ ràng lắm, “Chính ngươi suy nghĩ cho rõ, một nữ nhân mà luôn miệng nói yêu với không yêu, cũng không cảm thấy thẹn thùng, đúng là đồ không biết xấu hổ.

”Đồ không biết xấu hổ?!“Người, người…” Thi Bội Nhu chạy đi, nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể nhai nát tra nam này.


“Hình như bọn họ cãi nhau…” Nam Chi nhìn hai người ở trong đình với vẻ mặt lo lắng.

Trong hậu cung dường như không có một phi tần nào dám cãi nhau với Huệ Đế, tất cả đều rất nghe lời.

Nhưng Nam Chi cảm thấy, có thể cãi nhau mới là phu thê bình thường, giống như cha mẹ cô, không có vì sợ phụ hoàng mà không dám cãi nhau.

Chà, phụ hoàng quả nhiên thật sự thích Thi tần nương nương.

“Phụ hoàng ~~~” Nam Chi chạy tới, “Làm sao vậy, hai người cãi nhau sao, cãi nhau thực bình thường, đánh là thương mắng là yêu.

”Huệ Đế:……Ngươi là một tiểu công chúa, nói cái gì mà đánh là thương mắng là yêu.

Huệ Đế tức giận nói: “Chỉ là một kẻ ngu xuẩn, có thể tức chết người.

”Nam Chi nãi thanh nãi khí nói: “Phụ hoàng, không cần tức giận, nếu người khác làm sai, tại sao người lại phải tức giận?” Không cần thiết nha!Huệ Đế: “…… Nếu là trẫm sai?”“Làm sai, còn tức giận cái gì?” Vẻ mặt Nam Chi đều khinh thường mà hiện lên vẻ ‘Tại sao người có thể tức giận như vậy’.

Huệ Đế:……Người khác làm sai không cần thiết phải tức giận, chính mình làm sai, lại không có tư cách tức giận, bất luận thế nào, cũng không được tức giận.


Tư duy của hài tử chính là đơn giản như vậy, nếu mọi việc đều có thể đơn giản như vậy thì thật tốt.

“Phụ hoàng, người không được tức giận, mỗi lần tức giận, tóc đều dựng đứng cả lên.

” Nam Chi sốt sắng nói, đồng thời đưa tay lên miêu tả bộ dạng tóc dựng đứng khi tức giận của Huệ Đế.

Huệ Đế vươn tay xoa đầu nữ nhi một phen, sau đó bóp đầu lắc lắc, “Như thế này mới gọi là tức giận, nữ nhi của trẫm, ngươi là công chúa, trong bụng không có lưu lại thứ gì, khi trẫm bằng ngươi, đã bắt đầu học viết vỡ lòng, viết đều tốt hơn ngươi, hiểu được nhiều hơn ngươi, ngươi mỗi ngày chỉ biết chơi, biết ngủ, ngươi ở tuổi này rồi, sao có thể ngủ ngon như vậy.

”Nam Chi:????“Hừ……” Nam Chi xoay người rời đi, Huệ Đế nhướng mày nói: “Là trẫm nói sai, ngươi tức giận cái gì, không cần phải tức giận.

”Nam Chi quay đầu lại banh mắt thè lưỡi làm mặt quỷ, “Phụ hoàng là đồ đại ngốc.

” Sau đó hồn nhiên bỏ chạy.

Trên mặt Huệ Đế hiện lên ý cười rất nhỏ có chút vặn vẹo, hắn đưa tay sờ lên mặt mình, ở trong lòng nữ nhi, hắn là người thích tức giận vậy sao?Mỗi lần gặp mặt, là một lần dặn dò, không được tức giận, không được tức giận.

Tuy rằng lời nói của nữ nhi rất đơn giản, nhưng vẫn có điểm có lý, không cần tức giận với kẻ ngu dốt, đặc biệt là kẻ ghen ghét với mình, ha, bọn họ ghen tỵ với hắn bởi vì hắn chính là cửu ngũ chí tôn.

Ừm, hắn phải bớt giận, phải bớt giận!Đáng tiếc, không còn được ăn đồ ăn kia của Thi Bội Nhu nữa, mỗi lần ăn xong đều cảm thấy thoải mái, có thể ngủ ngon một giấc.

Tính khí của Huệ Đế thô bạo âm tà, mất ngủ quanh năm, mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì đau đầu.


Thật đáng tiếc!“Công chúa, bây giờ chúng ta đi tìm Thi tần nương nương không thích hợp đâu.

” Liên Kiều nhìn công chúa đang thăm dò bên ngoài điện của Thi tần nương nương.

Thi tần nương nương mới cùng Hoàng Thượng cãi nhau, khẳng định tâm trạng hiện tại không tốt, Hoàng Thượng vẫn là do công chúa gọi đến, nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên người công chúa.

Nam Chi nhìn vào bên trong, đôi mắt đánh giá, như đang tìm kiếm điều gì đó, sau đó ánh mắt trở nên thất vọng.

Tại sao không có bập bênh, không có bờ cát, không có cầu trượt, cũng không có công viên giải trí thu nhỏ.

Thật thất vọng!Còn chưa bắt đầu làm sao?Cung nữ nhìn thấy công chúa ngoài cửa, lập tức bẩm báo Thi tần, Thi tần miễn cưỡng lên tinh thần tiếp đãi tiểu công chúa.

Nam Chi bị mang vào trong điện, cô tủm tỉm nói với Thi tần nương nương: “Nương nương, ta tới thăm đệ đệ.

”Thi tần kêu cung nữ mang công chúa đi thăm tiểu hoàng tử, mà nàng thì ngồi sát bên cửa sổ, xuất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nam Chi nhìn nàng, cho dù là đứa trẻ, cô cũng có thể nhận ra trạng thái của Thi tần nương nương không đúng lắm, thần sắc quá kém, cô hỏi hệ thống: “Ca ca, không có linh dịch, Thi tần sẽ càng ngày càng kém, cuối cùng sẽ chết sao?”Hệ thống: “Sẽ không, chết cũng cần rất nhiều dũng khí, Thi tần không phải chỉ còn hai bàn tay trắng, nàng ta còn hài tử, nàng ta chỉ không có cách nào thích ứng được với việc không còn chỗ tốt do linh dịch mang lại, cuộc sống trở nên gian nan một chút, đã không thích ứng được, nếu không vượt qua giới hạn phản ứng, sẽ luôn là thống khổ.

”.