Thẩm Hinh sững sờ.

Cái quái gì thế? Chính Thánh thượng đã nói ngoại trừ Thánh thượng, nếu ai nói Vân Hạc tạo phản thì hắn có thể đánh người đó ư?

Chuyện này là sao vậy?

Thẩm Hinh còn chưa hồi phục tinh thần, Chương Hoè đã cười nói: "Về chuyện lò rèn, hôm nay ngày trên triều điện hạ đã xin phép Thánh thượng, cho nên Lục hoàng tử phi không cần lo sợ..."

Hả? Thẩm Hinh ngạc nhiên.

Vân Hạc đã nói chuyện này với phụ hoàng của hắn rồi?

Nói vậy, tất cả là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi sao?

"Chương Các lão không gạt ta chứ?" Thẩm Hinh nghi hoặc nhìn Chương Hoè.

"Ngài nói gì thế!"

Chương Hoè cảm thấy bị xúc phạm: "Cả đời lão phu đều thành thật, chưa từng nói dối. Việc này văn võ bá quan cả triều đều biết, Lục hoàng tử phi có thể tùy ý tìm người hỏi thăm”

"Ta..."


Thẩm Hinh rơi vào thế yếu: "Không phải ta không tin Chương Các lão, chỉ là..."

"Thôi, bỏ đi!" Vân Hạc phất tay: "Chương Các lão cứ mặc kệ nàng đi, ngươi đã tính được số lượng cần dùng trong hai mươi ngày rồi, đừng chú ý đến nàng nữa, chúng ta tính tiếp nào!"

Chương Hoè phản ứng lại, vội vàng gật đầu: "Phải phải, không nên chậm trễ chuyện quan trọng của chúng ta!"

Chương Hoè nói xong lập tức cúi đầu, tiếp tục tính toán.

Thẩm Hinh ngơ ngác nhìn Chương Hoè và Vân Hạc.

Hai người bọn họ đang làm gì thế?

Sao nàng lại có cảm giác Chương Hoè rất nghe lời Vân Hạc vậy nhỉ? Tình huống hơi ngược thì phải?

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Vân Hạc đen mặt nhìn Thẩm Hinh, hắn chỉ vào cửa thư phòng và nói: "Mau sửa lại cánh cửa cho tal"

Nói xong, Vân Hạc tiếp tục ở bên cạnh quan sát và sửa sai cho Chương Hoè. Cô gái này đúng là đồ ngốc!

Nàng tập võ tới nổi đầu óc không phát triển nổi luôn rồi!


Haizz! Vẫn là tẩu tử tốt hơn!

Bấy giờ, Vân Hạc âm thầm cảm thán.

Thẩm Hinh tự động bỏ qua câu nói bảo nàng sửa lại cánh cửa của hắn, nàng tò mò bước tới xem thử hai người bọn họ rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì.

Nhìn những con số mà Chương Hoè viết, Thẩm Hinh vô cùng hiếu kỳ.

Thẩm Hinh định lên tiếng hỏi nhưng thấy Chương Hoè quá tập trung nên nàng ngại không dám làm phiền.

"Chỗ này sai rồi, hai nhân tám băng mười sáu, ngươi chỉ m cộng thêm một đơn vị so với kết quả phía trên là sai, phải thêm một đơn vị nữa mới đúng."

"À phải, lão hủ bất cẩn nên quên thêm vào..." "Chỗ này ngươi cũng quên cộng thêm một đơn vị..."

Thời gian tiếp theo, Vân Hạc kiên nhãn hướng dẫn cho Chương Hoè, mà Chương Hoè cũng khiêm tốn lắng nghe Vân Hạc dạy.

Thẩm Hinh đứng bên cạnh sững sờ nhìn cảnh tượng này. Chuyện này là sao? Hình như Vân Hạc đang dạy cho Chương Hoà.

Nhưng Chương Hoè là đại học sĩ của Văn Hoa Các, ngay cả Văn đế cũng từng bái ông ta làm thầy đấy!

Ông ta mà cũng cần Vân Hạc dạy sao?

Loay hoay một hồi, cuối cùng Chương Hoè cũng tính ra số lượng lương thực cần dùng trong ba mươi ngày.

So với con số mà Vân Hạc đã nói không hề sai lệch chút nào! Chính Chương Hoè cũng giật mình khi nhìn vào dãy số này.

Chỉ nhân đôi số lương thực dùng trong ba mươi ngày thôi mà lại cho ra còn số khủng khiếp như vậy sao?

Dù đã biết trước kết quả nhưng Chương Hoè vẫn bị sốc.