Kim Phi đời trước có một người bạn học, khi kết hôn, anh ta đã mua cho vợ mình một chiếc nhẫn kim cương trị giá bảy mươi nghìn tệ, là kim cương thiên nhiên.
Sau đó, trong nhà có việc khẩn cấp, vợ anh ta muốn bán chiếc nhẫn để ứng cứu.
Kết quả người vợ đã đến nhiều cửa hàng trang sức nhưng họ đều từ chối thu mua lại với lý do kim cương cứng khó định hình lại.
Cuối cùng, người quản lý cửa hàng trang sức đã bán kim cương cho họ thấy người vợ thực sự sốt sắng nên đã bí mật nói với người vợ rằng cửa hàng trang sức sẽ không thu mua lại kim cương, đồng thời đề nghị người vợ đến tiệm cầm đồ thử xem.
Khi người vợ đến tiệm cầm đồ hỏi, họ chỉ trả cho người vợ đúng tám nghìn tệ, không hơn một xu.
Người vợ tức giận suýt nữa hộc máu, cuối cùng cũng không bán.
Kim cương không có giá trị thực tế, lại không thể được sử dụng như tiền tệ, lý do khiến kim cương đắt đỏ là giá trị gia tăng do độ hiếm mang lại.
Một trường hợp tiếp thị tốt như vậy, Kim Phi đương nhiên phải học hỏi.
Vì vậy, ngay từ đầu, Kim Phi đã có ý định kiểm soát chặt chẽ lượng thủy tinh tồn ra ngoài.
Trên bệ đá có khá nhiều thủy tinh vỡ, nếu như đưa cho Cửu công chúa, nhất định sẽ gây xáo động thị trường, hoàn toàn đi ngược lại kế hoạch của Kim Phi.
Tất nhiên y không thể đồng ý.
"Vũ Dương mạo muội rồi!"
Cửu công chúa có lòng kiêu hãnh của mình, thấy Kim Phi từ chối, cô ấy cũng không miễn cưỡng nữa.