*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong sương phòng phía tây của Hàn phủ, Hàn Mộc c ởi trần, nằm trên sạp trong khuê phòng của Sở Hàn Tâm, hơi thở khá nặng nề, thỉnh thoảng còn r3n rỉ khe khẽ.

Mép giường, Sở Hàn Tâm vừa bôi thuốc trị thương lên bờ vai sưng đỏ của Hàn Mộc vừa dùng thủ pháp huyền diệu nào đó bôi đều thuốc mỡ lên vai hắn, đồng thời xoa bóp cho hắn, để thuốc tăng tốc thấm vào da thịt.

Dù đại lục Linh Võ không phải xã hội phong kiến của Hàn Mộc kiếp trước, con gái không được ra khỏi cổng, cửa sau cũng không đến gần, nhưng con gái chưa chồng, khuê phòng cũng không phải nơi mà đàn ông có thể tùy tiện ra vào, dù là phụ thân hay huynh trưởng thì cũng không được.

Có lẽ hôm nay thấy Hàn Mộc bị thương nặng, còn vì đỡ cho mình nữa, nên Sở Hàn Tâm mới phá lệ để hắn vào phòng, thậm chí còn nằm trên sạp, rồi tự mình bôi thuốc cho hắn nữa.

Ban đầu nàng cũng không có cảm giác gì cả, nhưng trong quá trình bôi thuốc cho Hàn Mộc, hơi thở của đối phương dần nặng nề, lại nhìn những đường cong cơ bắp trên lưng đã cong lên vì đau đớn của hắn, trái tim Sở Hàn Tâm đập nhanh hơn mấy phần, hai má cũng bắt đầu nóng lên. Đột nhiên nàng hơi hối hận vì đã để hắn vào phòng mình.

Sớm biết vậy nàng đã đưa thuốc cho hắn, để hắn tự bôi là được rồi.

Nhưng trước mắt đã bôi được một nửa, nàng cũng không tiện đuổi Hàn Mộc xuống khỏi sạp.

Sự biến hóa của bầu không khí này, không riêng gì Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc cũng cảm nhận được và cảm thấy hơi không ổn. Hắn là một người đàn ông lại nằm trên sạp của một nữ tử, còn r3n rỉ nữa thì ra cái gì.

Hàn Mộc cố gắng nhìn đau đớn, không để mình phát ra chút tiếng kêu nào nữa, nhưng cơn đau ngày càng tăng, hắn quả thực không chịu đựng nổi, chỉ muốn nói chuyện để phân tán sự chú ý của mình.

Hắn quay đầu lại, vừa hay nhìn về phía chái nhà của đại sảnh, đại sảnh có vẻ trống rỗng. Hàn Mộc rảnh rỗi hỏi chuyện nhà:

“Đại tỷ, thùng tắm trong phòng tỷ đâu?”


Nhưng vừa hỏi ra câu ấy, Hàn Mộc đã hối hận, đồng thời hắn cũng cảm nhận được, bàn tay vốn đang bóp vai mình của Sở Hàn Tâm đột nhiên chậm lại.

Hàn Mộc chưa kịp giải thích, Sở Hàn Tâm đã tiếp tục nắn b óp, nhưng sức lực lại tăng thêm. Hàn Mộc không khỏi run lên, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

“Đại tỷ, tỷ nghe đệ giải thích, đệ không cố ý…”

Hàn Mộc mang lòng cầu sinh cực mạnh muốn giải thích, lại bị Sở Hàn Tâm lạnh lùng cắt lời:

“Khai báo thành thật đi, đệ bắt đầu tu luyện từ khi nào?”

“Hả?”

Hàn Mộc nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, không ngờ Sở Hàn Tâm lại đột nhiên hỏi chuyện này.

Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, mặt lập tức lộ ra vẻ bối rối.

“Tu luyện… Đại tỷ, ý tỷ là gì?”

Hàn Mộc xuyên tới thế giới này, Hũ Luyện yêu chính là bí mật lớn nhất của hắn, hắn cũng không định nói chuyện này với bất kì ai.


Thấy mặt Hàn Mộc đầy bối rối, Sở Hàn Tâm không khỏi nở một nụ cười đầy thâm ý, nàng nói sâu xa:

“Giả vờ cũng giống lắm, đệ cho rằng ta không nhìn ra thực lực của đệ đã đạt Võ Đồ ba sao, sắp đột phá lên bốn sao hả? Hay đệ cho rằng một người bình thường không có chút tu vi nào lại đánh bại được Hàn Nguyên là chuyện rất bình thường?”

Ánh mắt Sở Hàn Tâm lóe lên, sức lực trên tay cũng tăng lên lần nữa.

“Sao đệ luôn giấu chúng ta?”

“A…”

Hàn Mộc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì đau.

Hắn cảm thấy rất đau lòng. Quả nhiên truyện cổ tích chỉ là lừa người thôi, bầu không khí mập mờ “giai nhân bôi thuốc” ban nãy đã bay biến hết rồi.

Hàn Mộc cảm thấy mình bị Sở Hàn Tâm lừa, đây rõ ràng là dùng mỹ nhân kế dụ cho mình mắc câu, mục đích chính là “nghiêm hình bức cung” mình!

Trận chiến vừa rồi đã khiến Hàn Mộc mệt mỏi kiệt sức, còn bị thương nặng nữa, nên giờ rơi vào tay Sở Hàn Tâm, hắn căn bản không có sức phản kháng.


Cơ thể càng thêm đau nhức, nếu là người bình thường, e là đã trúng chiêu rồi, nhưng Hàn Mộc lại khác. Đã từng một mình lăn lộn trong xã hội, giao lưu với rất nhiều loại người, hắn đã luyện được bản lĩnh độc môn rồi. Hắn dùng thái độ chân thành nhất để nói bừa.

“Tỷ… đệ nói thật là được mà!”

Quả nhiên, Hàn Mộc vừa nhượng bộ, sức lực trên tay Sở Hàn Tâm đã giảm đi nhiều, giọng nàng cũng ôn hòa hơn mấy phần:

“Nói đi, không được sót chữ nào.”

Hàn Mộc tỏ vẻ đầy đau khổ, ngước mắt nhìn Sở Hàn Tâm, nhưng đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển, chỉ chớp mắt hắn đã bịa ra được một kịch bản.

“Đại tỷ, thật ra đệ cũng không biết là thế nào nữa. Mấy ngày trước, đệ bị thiên kim của phủ thành chủ đánh, lại được người Chu gia cứu về phủ điều dưỡng.

Trong lúc đệ hôn mê, họ cho đệ uống một bát thuốc kì lạ. Sau khi uống xong, đệ cảm thấy toàn thân đều nóng, rồi một lòng chất lỏng đen kịt, tanh hôi chảy ra từ cơ thể đệ.

Sau đó, cơ thể đệ đã khỏe khoắn hơn rất nhiều. Còn về việc tu luyện mà tỷ nói, đệ thật sự không biết.

Không phải đệ trời sinh phế mạch hay sao? Chẳng lẽ bây giờ đệ đã là linh võ giả rồi hả?”

Dứt lời, Hàn Mộc tỏ vẻ vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn Sở Hàn Tâm.

Không thể không nói, Hàn Mộc rất biết cách nói dối. Mấy lời nửa thật nửa giả và thái độ chân thành của hắn khiến người ta khó mà tìm ra điểm sơ hở.

Sở Hàn Tâm nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ dao động, nghĩ nghĩ rồi lẩm bẩm: “Một bát thuốc đã khiến đệ tẩy tinh phạt tủy, bước vào cảnh giới Võ Đồ ba sao, chẳng lẽ đệ uống Tẩy Tủy Tán hả?


Không đúng, dù là Tẩy Tủy Tán thì cũng không có được công hiệu này. Chẳng lẽ lại là Tẩy Tủy Đan hay loại linh dược quý giá nào khác?”

Đương nhiên, Sở Hàn Tâm không thể đoán ra được rốt cuộc trên người Hàn Mộc đã xảy ra những thay đổi gì. Trong mắt nàng, Hàn Mộc là phế mạch trời sinh, không thể nào tu luyện được, vậy chỉ có thể như hắn đã nói, là ăn trúng thiên tài địa bảo gì đó thì hắn mới có thể có thực lực ngày hôm nay.

Sở Hàn Tâm nghĩ nghĩ một lúc lâu, rồi quan sát Hàn Mộc một lát, cuối cùng mới nói: “Xem ra là nhà họ Chu đã giúp đệ một chuyện lớn. Vậy thì ngày mai tỷ sẽ chuẩn bị một ít quà cáp, hai tỷ đệ chúng ta cùng đi nhà họ Chu để cảm ơn.”

Nghe vậy, Hàn Mộc rất bối rối. Hắn vất vả lắm mới trốn ra khỏi nhà họ Chu, sao có thể tự mình đưa tới cửa nhà người ta nữa chứ?

Vậy nên hắn vội vàng khoát tay, nói: “Đại tỷ, không cần phiền phức thế đâu, đều là người một nhà, khách sáo cái gì, dù có cảm ơn thì cũng phải đợi để khỏe rồi tự mình đi là được, đâu cần phiền tỷ chứ.”

Sở Hàn Tâm nghe vậy thì cho rằng Hàn Mộc là người ở rể, nổi lên lòng tự ái, không muốn để mình theo hắn vào nhà họ Chu nên cũng gật đầu đồng ý.

Hàn Mộc sợ Sở Hàn Tâm lại hỏi thêm nữa nên đã chủ động đặt câu hỏi: “Đại tỷ, vừa rồi tỷ nói Hàn Nguyên sử dụng cái gì mà Phong, mà chưởng gì đó, là thứ gì đó? Rất lợi hại hả? Rõ ràng đệ cảm nhận được sức hắn không mạnh hơn đệ bao nhiêu, nhưng uy lực của chưởng đó hình như còn mạnh hơn sức mạnh vốn có của hắn gấp mấy lần.”

Nghe vậy, Sở Hàn Tâm liếc Hàn Mộc một cái: “Là Linh Phong chưởng, một võ kĩ phàm phẩm hạ cấp.”

“Võ kĩ!”

Ánh mắt Hàn Mộc sáng lên, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Trong thư phòng của Hàn phủ, hắn chưa từng thấy cuốn sách nào liên quan đến võ kĩ hết.

Thấy ánh mắt Hàn Mộc đầy ý muốn biết, cuối cùng Sở Hàn Tâm cũng tỏ vẻ ôn hòa nói:

“Trước kia đệ chưa bao giờ tu luyện nên không biết kiến thức về tu luyện, bây giờ đệ đã có cơ duyên rồi, còn có sức mạnh tương đương với Võ Đồ ba sao nữa, vậy nên có thể tu luyện một vài võ kĩ cấp thấp.”