Tâm tình của Mặc Mặc rất tệ, bà Giản hỏi thằng bé tại sao không vui nhưng thằng bé không nói gì.

Đối với Mặc Mặc, đây là bí mật nhỏ giữa hai bố con nên không thể nói cho người khác biết được. Dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật là Mặc Mặc rất sợ bố. Thằng bé không muốn bố biết rằng mình là người không giữ chữ tín, do vậy chỉ có thể như người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không thể nói ra.

Qua chuyện này có thể thấy được Mặc Mặc là một đứa trẻ rất đáng tin cậy.

Cũng may mà trẻ con rất nhanh quên, bà Giản mua cho thằng bé mấy con cá vàng ở bên đường là thằng bé liền vui trở lại, dường như đã hoàn toàn quên mất bị bố mình lừa một vố rất thảm.

- Bố ơi, đây là cá vàng bà ngoại mua cho con đấy! - Mặc Mặc vừa về nhà thì Thẩm Tây Thừa cũng từ trên lầu đi xuống. Thằng bé như dâng vật quý đến trước mặt Thẩm Tây Thừa, biểu tình vô cùng đăc ý nói:

- Con thích con nhỏ nhỏ này nhất.

Thẩm Tây Thừa giơ tay lên xoa xoa đầu con, nói:

- Con nhanh đi thay đồ đi, để lát nữa con làm phù rể nhí phụ chồng dì Lị Lị cầm nhẫn cưới nữa.

Giản Lị Lị thích Mặc Mặc nhất, khi quyết định chọn phù rể nhí nhất định phải là Mặc Mặc. Bởi vì có đôi lúc Mặc Mặc phải đi ra ngoài với Thẩm phu nhân nên dù thằng bé mới có bốn năm tuổi nhưng đã có cả bộ vest riêng rồi nên không cần phải sắm sửa quần áo làm gì.

Bây giờ Mặc Mặc không cần phải quàng yếm, cũng không cần ai bế nữa. Cậu nhóc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có thêm gile lịch lãm trước khi khoác lên người áo khoác vest, ở phần cổ thắt một chiếc nơ màu đen. Thậm chí Bà Giản còn giúp Mặc Mặc chải một kiểu tóc đơn giản. Quả thật trông như một nam thần nhí đừng hỏi luôn.

Thẩm Tây Thừa lái xe đưa cả nhà đến khách sạn. Bên nhà trai chọn ngày lành tháng tốt, lúc đến khách sạn, Giản Lị Lị mặc bộ áo cưới cùng chồng đứng đón khách ở cổng. Đây là quy tắc của bên nhà họ.

Mặc Mặc đứng trước mặt Giản Lị Lị, lôi mấy cái kẹo trong túi ra nhét vào tay cô.

Vì để mặc váy cưới, Giản Lị Lị vẫn còn chưa ăn sáng. Bây giờ cô đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi, tụt cả huyết áp nên mấy chiếc kẹo của Mặc Mặc đưa cho cô là vô cùng kịp thời. Cô nhanh chóng bóc lớp giấy bọc ra rồi bỏ viên kẹo vào miệng, chớp mắt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Chồng của Giản Lị Lị cũng rất thân với Mặc Mặc, anh lấy một cái lì xì trong túi đưa cho thằng bé, mỉm cười nói:

- Chú cho con lì xì này, cảm ơn con hôm nay đã làm phù rể giúp chú.

Mặc Mặc không hề khách khí nhận lấy bao lì xì nói:

- Con cảm ơn chú ạ.

Dường như nhớ lại chuyện buổi tối hôm qua, Mặc Mặc quay đầu lại nhìn Thẩm Tây Thừa nói:

- Bố ơi, bao lì xì này con muốn tự giữ có được không ạ?

Đang có nhiều người như vậy, Thẩm Tây Thừa đương nhiên đồng ý gật đầu nói:

- Được.

Mặc Mặc dù rất thỏa mãn nhưng vẫn thấy không đủ an toàn. Thằng bé đến bên cạnh Thẩm Tây Thừa giơ tay ra nói:

- Vậy con với bố ngoéo tay thỏa thuận, bố đảm bảo không được lấy của con.

Thẩm Tây Thừa cười gật đầu, cúi người cùng ngoéo tay đảm bảo với thằng bé, một trăm năm sau cũng không được nuốt lời.

Bọn họ là khách của nhà gái, ngồi ở bàn cho khách quý. Cô chú của Giản Nhân Nhân đều rất thích Mặc Mặc, vội vàng ôm lấy thằng bé và chơi đùa với nó.

Nghi thức vẫn chưa bắt đầu, điện thoại của Giản Nhân Nhân bỗng rung lên một cái, là bạn thân Từ Tinh của nguyên chủ. Vốn cô và những người bạn học trước kia của nguyên chủ không quen thân. Sau này số cần xóa đều xóa hết, những số lưu lại đều là bạn tốt của nguyên chủ.

Lúc Từ Tinh kết hôn sinh con, dù cô không tới dự được nhưng vẫn gửi bao lì xì lớn làm quà. Mấy năm gần đây dù không thường xuyên liên lạc nhưng vẫn không cắt đứt liên hệ.

Từ Tinh:

[Nhân Nhân, cậu về Nam Thị rồi hả? Tớ thấy mấy bạn nói vậy.]

Giản Nhân Nhân suy nghĩ một chút, nhắn lại:
[Ừm, về tham gia hôn lễ của em họ tớ. Nếu cậu có thời gian, bọn mình hẹn thêm Trần Bội gặp mặt ăn bữa cơm nhé?]

Trần Bội làm việc ở Thẩm thị khoảng nửa năm nhưng vì không thích ứng được với guồng công việc quá lớn nên về sau lại quay về Nam Thị làm việc. Cô ấy quen một người bạn trai ở đây, bây giờ cũng đã kết hôn và mở một nhà hàng đồ tây, kinh doanh cũng rất khá. Thời gian thực sự đã trôi qua rất nhanh.

Từ Tinh:

[Được chứ, nếu thế thì hẹn luôn tại nhà hàng đồ tây của Trần Bội đi. Thật ra ngoài chuyện này còn có chuyện khác nữa. Chuyện em họ cậu kết hôn mấy bạn học cũng biết, cũng đều nghe nói là cậu quay về rồi. Mọi người muốn tổ chức một buổi họp lớp, đều mấy năm không gặp nhau rồi. Cậu thấy thế nào?]

Giản Nhân Nhân:

[Tớ không đi đâu, cậu biết rồi đấy năm đó lớp mình họp lớp lúc ra về cũng chẳng vui vẻ gì. Tớ sớm không còn liên lạc gì với họ nữa nên không cần thiết đâu.]

Từ Tinh:

[Tớ cũng đoán là cậu sẽ không đi nên từ chối bọn họ rồi. Nhân Nhân, cậu còn nhớ Lưu Mộng không?]

Giản Nhân Nhân nhớ lại một chút, sao mà quên được cơ chứ. Lúc đầu, nếu không phải Lưu Mộng tung mấy tin đồn vớ vẩn ở quê thì ông bà Giản đã không đến Đế Đô tìm cô, hơn nữa… Giản Nhân Nhân nhìn Mặc Mặc đang cười rất vui vẻ trong lòng cô họ. Hơn nữa, cũng sẽ không có Mặc Mặc trên đời này.

Từ Tinh:

[Lưu Mộng sau này cũng về quê làm, đi xem mặt rồi lấy người chồng hiện tại. Thật ra điều kiện của chồng cô ấy rất khá, cũng có thể coi là một phú nhị đại nho nhỏ. Nhưng chồng cô ấy bình thường không đi làm mà lêu lổng khắp nơi, nghe nói còn bao nuôi một cô nữ sinh. Chuyện này bị Lưu Mộng phát hiện, cậu ấy còn tìm đến trường cô gái kia làm ầm ĩ một trận. Chồng cô ấy cũng là người chẳng ra gì, trực tiếp đòi li hôn để còn cưới cô nữ sinh kia. Mấy hôm trước tớ thấy Lưu Mộng như già đi đến mấy tuổi, trong lòng cũng cảm thấy không ổn.]

Giản Nhân Nhân bây giờ không hề thấy vui vẻ khi người khác lâm vào hoàn cảnh khổ sở, kể cả kết cục của tên giám đốc Trần bệnh hoạn kia cũng không gợi trong lòng cô chút gợn sóng nào.

Cô nhất thời xúc động, nắm lấy tay của Thẩm Tây Thừa.

Thẩm Tây Thừa nghiêng đầu nhìn cô nói:

- Sao vậy em?

Giản Nhân Nhân nhếch môi cười nói:

- Cảm ơn anh.

Còn cảm ơn vì điều gì, cô không tiết lộ dù chỉ một chút.

Hẳn là trong mấy năm này, Thẩm Tây Thừa đã cho cô một cuộc sống mỹ mãn, khiến những đau thương trong lòng cô đều tiêu tan.

Trong hôn lễ có rất nhiều người, Mặc Mặc giúp Giản Lị Lị đỡ váy cưới mà không hề có một chút luống cuống nào. Thậm chí khi người chủ trì hôn lễ đưa micro cho thằng bé, Mặc Mặc còn rất mạch lạc nói với chồng của Lị Lị:

- Chú à, con hi vọng chú sẽ đối xử tốt với dì Lị Lị, dì ấy hơi hung dữ thì chú phải nhường nhịn dì ấy vì dì ấy rất xinh đẹp. Nếu chú không đối tốt với dì thì con sẽ không bỏ qua cho chú đâu.

Một bé trai mới năm tuổi miệng còn hơi sữa mà đã nói mấy lời “hung dữ” như vậy, đều chọc mọi người phì cười.

Giản Lị Lị vừa cười vừa lau nước mắt.

Chồng Lị Lị cũng rất nghiêm túc nói:

- Chú sẽ đối tốt với dì nên con yên tâm nhé.

- Chú là đàn ông nên nói lời phải giữ lấy lời. - Mặc Mặc đệm thêm một câu khiến mọi người lại được dịp bật cười.

Thật là một đứa trẻ lanh lợi, còn nhỏ như vạy mà không hề luống cuống khi nói ra mấy câu này.

Sau khi tuyên thệ, bố mẹ hai nhà lên sân khấu nâng ly cùng mọi người chúc mừng. Tiết mục cuối cùng là tung hoa cưới, mấy cô phù dâu và các cô gái sắp cưới đều chen dưới sân khấu để đón hoa. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới bó hoa cưới lại rơi ngay trúng người Mặc Mặc đang cố chen chân vào xem náo nhiệt.

Mặc Mặc lờ mờ không hiểu gì cả.

Nhưng thằng bé lại nhanh chóng nhặt bó hoa lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt Giản Nhân Nhân, lồng ngực nhỏ bé của Mặc Mặc còn đang phập phồng lên xuống. Thằng bé chuyển bó hoa cho Giản Nhân Nhân nói:
- Mẹ ơi, con tặng mẹ.

Các cô phù dâu cũng không ngờ là tiểu quỷ lanh lợi này lại cướp được hoa cưới.

Giản Nhân Nhân ngơ ngác rồi cười đón lấy bó hoa nói:

- Cảm ơn Mặc Mặc nha.

Nhìn thấy dáng vẻ cảm động của vợ, Thẩm Tây Thừa vừa thong thả dùng bữa vừa suy nghĩ. Thằng nhóc này là học từ đâu mấy chiêu này vậy?

Nếu không có gì bất giờ xảy ra thì chắc con trai anh sẽ biến thành cao thủ khi thằng bé lên mười.

Sau khi quay lại Đế Đô, Mặc Mặc giống như trái cà ướt sương ỉu xìu chẳng có lấy một chút tinh thần nào. Thằng bé thậm chí còn hỏi mẹ xem gần đây còn ai sắp kết hôn không… Đối với Mặc Mặc mà nói, rất nhiều người muốn được đến Đế Đô nhưng thằng bé thực sự đã chán ngấy chỗ này rồi. Chỉ cần tìm được cơ hội nào để bỏ đi một phát thì thằng bé sẽ không quan tâm gì hết mà nắm lấy.

Một chiều nọ, Giản Nhân Nhân vừa kết thúc tập luyện ở nhà hát kịch chuẩn bị đi ăn lẩu cùng đồng nghiệp thì nhận được Wechat của Thẩm Tây Thừa.

Anh nói có một khách hàng từ nước ngoài đến nên muốn cô đi cùng. Anh bảo cô trang điểm xinh đẹp một chút, đợi họp xong sẽ cho tài xế đến đón cô.

Giản Nhân Nhân cũng không lấy làm bất ngờ, ở vị trí của Thẩm Tây Thừa sẽ không tránh khỏi các hoạt động xã giao. Lúc chưa kết hôn, anh thường đưa thư ký đi cùng nhưng sau khi kết hôn thì đều gọi cô.

Nhân lúc vẫn còn sớm, Giản Nhân Nhân đi chăm sóc da tại một spa quen nhận tiện gội đầu và làm tóc luôn. Hôm nay đi làm cô chọn một bộ váy liền, nếu mặc nó để tham gia bữa tiệc như vậy cũng sẽ không thất lễ. Để tiết kiệm thời gian, cô không về nhà thay đồ nữa.

Đến thời gian hẹn, tài xế đã đỗ xe trước cửa hàng đợi cô.

Đợi đến trước cửa khách sạn, Giản Nhân Nhân hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài, cảm thấy nghi ngờ hỏi:

- Tại sao lại đến khách sạn?

Tài xế nói:

- Vị khách của Thẩm tổng nghỉ ở khách sạn này, nghe nói mới xuống máy bay chưa bao lâu cho nên mới quyết định dùng bữa luôn tại nhà ăn của khách sạn này luôn ạ.

Giản Nhân Nhân mở cửa xe nói:

- Được rồi, anh ấy đã đến chưa?

- Thẩm tổng đã đến rồi ạ.

Giản Nhân Nhân bước xuống, tài xế liền lái xe đến khu vực đỗ xe. Cô vừa đi vào sảnh khách sạn vừa gọi điện thoại cho Thẩm Tây Thừa, rất nhanh anh đã nghe máy.

- Anh đã đặt phòng cho khách hàng, thẻ phòng ở dưới quầy lễ tân. Em nói với lễ tân tên của mình là được.

Giản Nhân Nhân cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn đi về phía quầy lễ tân nói:

- Anh vẫn chưa tới à?

- Ừ, sắp tới rồi. Em lấy được thẻ phòng chưa?

- Em lấy rồi, là phòng mười hai ạ?

- Ừ.

Giản Nhân Nhân đi vào thang máy, quẹt thẻ phím ấn liền sáng lên.

Đến khi cửa thang máy mở ra, Giản Nhân Nhân liền bước ra ngoài. Khách sạn này cô cũng không lạ gì, vốn là nơi mà tên giám đốc Trần kia mang cô tới. Sau này cô cũng thường đến đây dùng bữa hoặc dự tiệc.

Càng đến gần phòng mười hai, các ký ức xưa của Giản Nhân Nhân lại càng như ùa về.

Đến khi cô đứng trước cửa phòng mười hai, cô mới hoàn toàn nhớ ra. Đây hình như là phòng mà Thẩm Tây Thừa ở ngày đó, sát bên cạnh là phòng mà tên bệnh hoạn kia thuê.

Anh lại đang giở trò gì đây?