Hôm nay Giản Nhân Nhân thay mặt Thẩm gia đi tham dự một buổi tiệc từ thiện.

Trên thực tế, tiếp xúc với các sự nghiệp từ thiện này càng lâu thì cô càng thấy các buổi tiệc này phiền phức, nói là để phô trương cũng không quá đáng.

Mỗi người đều ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ không khác đi thảm đỏ là mấy. Như bây giờ, cô cũng đang mặc trên mình một bộ lễ phục của một nhà thiết kế nổi tiếng, thợ trang điểm còn đang trang điểm cho cô.

Buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay còn mời đến không ít giới nghệ sĩ, thậm trí còn phát trực tiếp trên truyền hình. Người chủ trì bữa tiệc hôm nay có quan hệ khá tốt với Thẩm gia. Giản Nhân Nhân hiện tại đã phụ trách hết các hoạt động của Thẩm phu nhân nên buổi tiệc ngày hôm nay cô cũng thay mặt bà đến tham gia.

Thẩm Tây Thừa sẽ không xuất hiện tại các trường hợp này nên hôm nay Giản Nhân Nhân chỉ đi một mình. Ngay khi cô vừa xuất hiện trước ống kính, Weibo đều nhanh chóng nhận được lượng truy cập khủng khiếp.

"Đây đây đây... đây là nữ thần Tang Du trong tim tôi hay sao? Mẹ ơi, mấy năm không trông thấy cô ấy rồi, sao cô ấy còn đẹp hơn cả trước đây thế này. Thật là! Dù nói các ngôi sao khác cũng rất xinh đẹp nhưng Giản Nhân Nhân vừa xuất hiện bọn họ như vô hình luôn. Mấy tên con trai bạn tôi đều rất hâm mộ cô ấy nhưng tiếc là bây giờ cô ấy không đóng phim nữa rồi."

"Tiếc cái gì chứ! Người ta bây giờ là phu nhân hào môn rồi, nghe nói mấy bộ phim mà cô ấy đầu tư doanh thu phòng vé rất khủng đấy nên căn bản không cần phải đóng phim nữa hiểu không? Vốn dĩ đã rất xinh đẹp mà hiện tại lại còn có phẩm hạnh tốt mà xã hội hướng tới. Cô ấy xem ra không giống với các nghệ sĩ nhỏ khác, vừa xinh đẹp vừa lấy được chồng tốt. Cuộc sống bây giờ không biết có bao nhiêu thoải mái, đương nhiên là phải xinh đẹp hơn trước kia rồi."

"Có đáng ghen tị không cơ chứ. Tôi có bà chị họ làm việc văn phòng tại nhà hát kịch Đế Đô, nghe nói Giản Nhân Nhân trước giờ đều làm việc ở đó. Không phải tôi nói chứ bây giờ khả năng diễn xuất và đọc thoại của cô ấy không biết đủ đánh bại bao nhiêu người đâu. Người ta rất kín tiếng, thầm lặng làm công việc mà mình thích. Hiện tại, nhìn diện mạo của cô ấy cũng có thể biết được rằng cô ấy đang sống rất hạnh phúc."

"Đúng! Tôi đã đi xem kịch của cô ấy rồi, các cái khác thì không nói chứ thần thái của cô ấy bây giờ bỏ xa các nghệ sĩ khác. Ngoài ra thấy cô ấy sống hạnh phúc như vậy tôi cũng thấy rất vui. Vốn dĩ vai diễn Tang Du đã giúp cô ấy thu hút được bao nhiêu là fans hâm mộ. Nữ thần trong mộng của tôi cũng là Tang Du đấy. che mặt"

Thẩm Tây Thừa cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp, anh còn kéo Mặc Mặc xem cùng. Hôm nay hai bố con nhất định phải dành cho Giản Nhân Nhân một bất ngờ, nãy giờ hai người đang ở bãi đậu xe đợi Giản Nhân Nhân kết thúc buổi tiệc rồi cùng về nhà.

Ngày trước Giản Nhân Nhân như một nụ hoa chớm nở, vài năm nay cô không ngừng phấn đấu giờ đã là một đoá hoa nở rực rỡ.

Thẩm Tây Thừa thấy vô cùng kiêu ngạo vì anh chính là người tưới nước cho cô.

- Mẹ không lạnh hả bố? - Mặc Mặc đang mặc trên người một cái áo bông lại nhìn thấy Giản Nhân Nhân đang hở cả hai vai ra nên hiếu kỳ hỏi.

Thằng bé đã sắp năm tuổi rồi, từ lớp mầm lên lớp chồi. Đợi sang năm lên lớp lá là có thể tốt nghiệp mẫu giáo rồi. Vậy là thằng bé sẽ trở thành học sinh tiểu học.

- Ở bên trong có máy sưởi. Nhưng chắc là mẹ vẫn bị lạnh.

Mặc Mặc hôm nay trông cũng rất bảnh bao, thằng bé mặc một chiếc áo lông màu đen phối với quần bò, dưới chân là đôi giày đi tuyết cho trẻ em.

- Mẹ thật là đáng thương. - Mặc Mặc chuẩn bị rất lâu mới nói ra được một câu như vậy.

Thẩm Tây Thừa xoa xoa đầu thằng bé nói:

- Thế nên chúng ta không được làm mẹ tức giận, phải nhớ kỹ luôn khen mẹ đẹp.

Mặc Mặc nói:

- Không cần con khen mẹ vẫn đẹp mà.

Thật sự đối với một Mặc Mặc chưa tròn năm tuổi mà nói thì thằng bé vẫn chưa có khái niệm đẹp xấu. Nhưng trong mắt của trẻ nhỏ thì mẹ sẽ luôn là xinh đẹp nhất.

Đợi Giản Nhân Nhân lên xe, Mặc Mặc quả nhiên vắt óc suy nghĩ những từ vựng mà thằng bé biết để khen mẹ.

Đợi đến lúc thằng bé lên tiểu học, sợ rằng có thể viết một bài văn tám trăm chữ để khen ngợi, đương nhiên lúc đó thằng bé vẫn chưa có bạn gái.

Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân mấy hôm nữa phải đi dự đám cưới ở Nam Thị.

Em họ Giản Lị Lị của Giản Nhân Nhân sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn, cô và bạn trai yêu nhau từ năm lớp mười, cũng đã được bảy năm bên nhau rồi. Chuyện yêu đương của họ từ thời cấp ba cả trường đều biết cho nên từ rất sớm bố mẹ hai nhà đã gặp gỡ nhau, nói chuyện cũng khá lâu. Điều kiện hai gia đình tương xứng nên từ lần gặp đầu hai bên đã bàn tính chuyện kết hôn rồi.

Trong kế hoạch của Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân là không muốn đưa Mặc Mặc theo vì chưa đến kỳ nghỉ nên định gửi thằng bé về nhà ông bà nội ở mấy hôm.

Vốn dĩ Giản Nhân Nhân nghĩ Mặc Mặc sẽ rất ầm ĩ nhưng không ngờ tiểu mập mạp này lại không có phản ứng gì, rất yên lặng đón nhận, thậm chí còn giúp mẹ tự thu dọn hành lý của mình.

Giản Nhân Nhân quay lại phòng ngủ, giọng điệu xúc động yên tâm vô cùng nói:

- Xem ra thằng bé đã lớn thật rồi, không khóc không quấy gì cả.

Thẩm Tây Thừa đang đọc sách, mí mắt cũng không thèm ngước lên lật một trang sách nói:

- Tự nhiên khác thường nhất định là giở trò gì đó.

- Anh không thể nói con trai của mình như vậy chứ.

Thẩm Tây Thừa cười nhẹ nói:
- Anh hiểu thằng bé hơn em nhiều.

Thật ra Giản Nhân Nhân cũng thấy rất kỳ lạ, nếu Mặc Mặc quấy khóc một chút khéo khi cô mới thấy là bình thường.

Mặc Mặc ngày hôm sau khoác ba lô đến lớp chồi, thằng bé hôm nay đặc biệt hiểu chuyện và nghe lời một cách lạ thường. Cô giáo bảo làm gì thì làm đấy. Dù là món cải xanh mà thằng bé không thích nó cũng không gắp ra bát khác. Cô giáo phát hiện, các giáo viên khác trên lớp cũng không thấy vui vẻ gì. Mọi người đều có một loại lo lắng không nói lên lời cho nên nhân lúc bọn trẻ ra sân chơi đánh bóng, cô giáo liền đi tìm Mặc Mặc, kéo bàn tay nhỏ của thằng bé nhẹ nhàng hỏi:

- Mặc Mặc có phải là không vui không?

- Không có ạ. - Mặc Mặc lắc lắc đầu.

Quả nhiên là không vui, Mặc Mặc những lúc không vui thì thường rất ít nói.

Cô giáo tiếp tục hỏi:

- Mặc Mặc, dạo này có chuyện gì? Có thể kể cho cô nghe.

Sau dăm lần cô giáo hỏi Mặc Mặc mới chịu nói:

- Cô Kim, bố mẹ con sắp đi dự đám cưới ở ngoài, nhưng không cho con đi cùng.

Hoá ra là nguyên nhân này?

Cô Kim tiếp tục xoa xoa hai má mềm mại của thằng bé nói:

- Học sinh thì phải đặt việc học lên trên hết, hiện tại chưa đến kỳ nghỉ nên bố mẹ con không cho con đi theo cũng là muốn tốt cho con thôi.

Mặc Mặc nghe thấy câu trả lời không có gì bất ngờ chỉ càng thêm thất vọng gật gật đầu nói:

- Con biết rồi ạ.

Thằng bé càng ngoan như vậy, cô Kim càng thấy lo lắng.

Mặc Mặc vẫn có tâm trạng như vậy đến mấy ngày liền, sau khi cô Kim thương lượng với hiệu trưởng một chút thì liền đích thân gọi điện thoại cho Giản Nhân Nhân. Kể hết những tâm trạng gần đây của Mặc Mặc cho Giản Nhân Nhân nghe. Cuối cùng nói:

- Mặc Mặc là một đứa trẻ rất hoạt bát, nhưng mấy ngày gần đây thằng bé có phần hơi ngoan quá, cũng không nói nhiều. Những bức tranh mà thằng bé vẽ cũng không còn tươi sáng như trước nữa. Mẹ Mặc Mặc à, thân làm giáo viên chúng tôi hi vọng gia đình có thể quan tâm đến bé nhiều hơn, không chỉ có chuyện ăn mặc còn cần quan tâm đến những biến đổi trong tâm lý của trẻ. Có thể trẻ có cảm giác như bị vứt bỏ, điều này không tốt với sự phát triển của trẻ.

Nghe cô giáo nói như vậy, Giản Nhân Nhân tự nhiên biết nguyên nhân nằm ở đâu. Sau khi thương lượng với Thẩm Tây Thừa liền xin nghỉ phép ở lớp mẫu giáo, cầm theo hành lý mà Mặc Mặc đã chuẩn bị cùng nhau đi Nam Thị.

Trên đường ra sân bay, Mặc Mặc ngồi trên xe cố gắng che giấu sự vui mừng và hứng phấn của mình nhưng nhiều lần không kìm được liên tục cười trộm.

Giản Nhân Nhân: “…”

Con trai cô thật sự mới chỉ năm tuổi thôi sao? Sao cô thấy không giống nhỉ?

Đến kế này cũng nghĩ ra được. Thử hỏi có vị phụ huynh nào sao khi nghe cô giáo nói như vậy mà vẫn bỏ mặc con ở nhà rồi đi một mình không?

Thẩm Tây Thừa kiên định nói:

- Lúc trước anh đã nói với em rồi, tự nhiên khác thường chắc chắn là quỷ kế gì đó.

Giản Nhân Nhân lại không được điềm tĩnh như anh nói:

- Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ ra quỷ kế như này, em thấy hơi lo lắng.

- Lo lắng gì chứ? Lo một ngày em không đối phó được với nó à?

Thẩm Tây Thừa nhìn Mặc Mặc đang nghịch đồ chơi trên ghế dành cho trẻ em nói tiếp:

- Lúc anh bằng tuổi thằng bé bây giờ, anh từng lừa cô giáo nói bố anh nằm viện anh phải vào chăm sóc bố. Vậy nên, anh rất vui vì thằng bé không rủa anh như vậy.

Giản Nhân Nhân nhanh chóng suỵt một tiếng:

- Anh đừng có mà vẽ thêm đường cho con nữa đi.

- Trẻ nhỏ cũng có tư tưởng riêng, đây là việc em không thể cản được. Việc duy nhất có thể làm được là chỉ dẫn cho nó.

Tại sân bay, Thẩm Tây Thừa dắt Mặc Mặc vào nhà vệ sinh nam tiến hành dạy dỗ.
Người trong nhà vệ sinh nam không nhiều, anh ngổi xổm xuống chỉnh lại đầu tóc cho thằng bé, bình tĩnh nói:

- Con quả nhiên không hổ danh là con trai của mẹ con, mẹ con là một diễn viên, bố thấy sau này con cũng không kém cạnh đâu.

- Con cũng là con trai của bố. - Giọng nói giòn tan của Mặc Mặc cất lên.

- Con có biết là con khiến mẹ rất lo lắng không? Mẹ con không thích một đứa trẻ nói dối.

- Con không có nói dối.

Thẩm Tây Thừa cười cười nói:

- Bố không quan tâm con đã nói gì để khiến cô giáo nghĩ là con đang rất buồn, nhưng bố nói cho con biết, lợi dụng sự quan tâm của người khác đối với mình là không tốt.

Mặc Mặc bỗng rơi vào trầm mặc, với suy nghĩ như hiện tại của thằng bé hiển nhiên là không hiểu ý nghĩa trong câu nói của bố.

- Thẩm Viễn Mặc, con nghĩ bản thân đã làm đúng chưa? Con có biết cô Kim quan tâm nhiều con thế nào không?

Mặc Mặc cúi thấp đầu xuống.

- Cho nên bố muốn sau khi về con phải thú nhận hết với cô Kim, cẩn thận xin lỗi cô. Có làm được không?

- … chắc là được ạ.

- Chắc chắn con làm được.

- Vâng.

Thẩm Tây Thừa vỗ vỗ vai Mặc Mặc nói:

- Thế mới đúng chứ, lần sau nếu con thật sự muốn ở bên bố mẹ thì con có thể thử thuyết phục bố, chứ không nên nghĩ ra mấy cái quỷ kế kia.

Mặc Mặc đành chịu vân vê tay nói:

- Bố à, con không thể thuyết phục bố được.

Còn nhỏ tuổi mà đã biết mình biết ta rồi, thật không đơn giản.

Thẩm Tây Thừa đứng dậy nói:

- Vậy thì có thể trách bản thân con thôi.

Mặc Mặc đi lên phía trước ôm lấy cái chân lớn của Thẩm Tây Thừa nói:

- Thật ra Lý Khiêm Hạo nghĩ ra một cách giúp con, bạn ấy bảo con nói với cô giáo là bố phải nằm viện là con sẽ được nghỉ.

Thẩm Tây Thừa nhíu đôi lông mày lại nói:

- Thế sao con không nói như vậy với cô giáo?

- Con không muốn bố bị chích thuốc.

Ánh mắt Thẩm Tây Thừa đầy ấm áp.

Thằng bé này mạnh hơn anh ở phương diện này.

- Con ngoan.

Thẩm Tây Thừa ôm lấy thằng bé rồi thơm vào đôi má phúng phính.

Mặc Mặc cũng ôm lấy cổ bố, thơm lên mặt bố. Phụ tử tình thâm thật khiến người ta cảm động.

- Vậy bố ơi, buổi tối con muốn được ngủ cùng bố mẹ có được không ạ? Con không muốn ngủ một mình, vì ở chỗ không quen, con sợ lắm.

- Không được!