Lúc đầu, Giản Nhân Nhân là một gương mặt mới, nên không gây được sự chú ý của mọi người. Nhưng bởi vì cô có tướng mạo cực kỳ xuất chúng, nên chẳng bao lâu sau thì mọi ánh nhìn đều đã đổ dồn về phía cô. Ai ai cũng đều hiểu, cô chính là người đã khiến cho Trình Bích Điền tức giận. Thậm chí tới mức không thèm để ý đến quy cũ gì nữa, ngang ngược yêu cầu đạo diễn Trương đổi người. Nếu để việc này lan truyền ra bên ngoài, không những sẽ trở thành trò cười, mà chuyện Trình Bích Điền là người bụng dạ hẹp hòi, bắt nạt người mới cũng sẽ trở thành vết đen không bao giờ rửa sạch nổi.
Chỉ có điều, người mới kia không phải là bị bắt đi rồi sao? Thế nào mà mà sau một đêm mọi thứ đã thay đổi vậy. Cô ấy cứ thế mà ở lại, hơn nữa Trình Bích Điền cũng không nói gì cả.
Cả ngày hôm đó, Trình Bích Điền chẳng thèm nhìn Giản Nhân Nhân lấy một lần. Cô ta hiểu rằng, người chống lưng cho Giản Nhân Nhân không dễ dàng đụng đến, việc gì phải tự tay hủy hoại tương lai của mình chứ? Không thèm đếm xỉa đến Giản Nhân Nhân là được rồi. Cô hiện tại đã có danh tiếng, không cần quan tâm đến người mới. Nói ra kể cũng buồn cười, hôm qua quả thực cô đã mất kiểm soát.
Giản Nhân Nhân không chủ động bắt chuyện cùng người khác. Cô ngồi một bên xem lại kịch bản phim, hoặc ngồi bên im lặng nghe những diễn viên khác nói chuyện, tựa như là một học sinh nghiêm túc nghe giảng bài vậy.
Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, cô liền đi chuẩn bị thay trang phục diễn.
Đến cả những chuyên gia trang điểm đều khen không ngớt lời làn da của cô:
-Giản tiểu thư, da cô đẹp thật đấy, nhìn không hề thấy khuyết điểm nào luôn. Bình thường chắc cô chăm sóc kỹ lắm nhỉ ?
Giản Nhân Nhân cũng rất thành thật trả lời:
-Cũng bình thường thôi ạ. Chỉ là hàng ngày đi ngủ sớm một chút, thỉnh thoảng đắp mặt nạ...Việc ăn uống cũng rất quan trọng, dạo gần đây tôi ăn cũng khá là thanh đạm.
Những người thợ trang điểm thấy cô hiện đang là người mới vào nghề liền nói:
- Đợi sau này cô nổi tiếng rồi, công việc sẽ rất bận rộn. Có khi còn chẳng có thời gian để cô ngủ chứ nói gì đến đi ngủ sớm. Chắc chắn là không thể rồi.
Giản Nhân Nhân cho rằng cảnh quay lần này đối với cô không quá khó, dù sao cô cũng chỉ là vai phụ. Nhưng cũng không hiểu vì sao, khi cô cùng với Trình Bích Điền diễn chung thì cô liền cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết nên để đâu và làm gì.
Sau ba lần quay không thành công như vậy, Trình Bích Điền liếc mắt nhìn cô, được cái là cũng không nói gì
Sau khi NG nhiều lần, cảnh này cuối cùng quay cũng xong. Nhưng Giản Nhân Nhân biết diễn xuất của bản thân không tốt, còn rất lúng túng , không chân thật. Cô ngồi bên cạnh gục đầu xuống, trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Trình Bích Điền uống một ngụm nước xong, bắt đầu nói bóng nói gió:
- Thời buổi bây giờ thật đúng là, ai cũng có thể làm diễn viên được.
Nếu nói Giản Nhân Nhân không thất vọng chút nào thì đó là không thể. Từ nhỏ đến lớn, bất luận là môn nào cô cũng đều học rất tốt. Chủ nhiệm từng khen cô là học sinh hiếm thấy, học đều tất cả các môn. Cô nghe những lời khen mà lớn lên. Bây giờ tự nhiên lại bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng chửi, chắc chăn không quen được. Đương nhiên cô biết Trình Bích Điền không thể nhịn nổi nữa mới làm như vậy, dẫu sao bạn diễn của cô ấy cũng là cô.
Đợi sau đoàn phim kết thúc công việc, nhân viên đều tập trung đi ăn khuya. Lúc Trình Bích Điền cùng trợ lí đi ngang qua chỗ cô thì khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường, thể hiện thái độ châm biếm với cô. Có chỗ dựa tốt thì đã sao nào, trong giới giải trí vốn không ít kẻ dù làm thế nào cũng không nổi được.
Chẳng bằng quay về bên cạnh đại gia làm con búp bê xinh đẹp ngoan ngoãn còn thực tế hơn.
Trần Bội cũng không biết phải an ủi Giản Nhân Nhân như thế nào, dẫu sao biểu hiện của Giản Nhân Nhân hồi nãy cũng thực sự quá tệ. Đến đạo diễn thường ngày tính cách ôn hòa cũng giận tới đen cả mặt.
-Nhân Nhân, chúng ta quay về đi. Hôm nay nghỉ ngơi sớm một xíu, ngày mai còn phải dậy sớm đó.
-Ừa.
Giản Nhân Nhân thay đồ xong, phát hiện áo lót mặc bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Có thể do hôm nay thời tiết quá nóng, phía dưới cái cổ trắng ngần của cô thậm chí đã nổi đầy mẩn đỏ, làm Trần Bội thấy mà đau lòng. Sau khi về khách sạn, Trần Bội lại đến siêu thị bên cạnh để mua phấn rôm cho cô
Mùa hè ở Hoành Điếm nóng tới dọa người. Bây giờ đã là buổi tối rồi, nhưng chỉ cần đi ra ngoài 1 vòng là đổ đầy mồ hôi.
Giản Nhân Nhân tắm rửa xong thì thoa phấn rôm, trong phòng có mở máy lạnh nên dễ chịu hơn nhiều. Trần Bội cũng mệt mỏi cả ngày, tắm rửa xong, chúc cô câu ngủ ngon xong thì liền ngủ mất.
Nhưng cô thì lại không hề buồn ngủ. Mặc dù làm minh tinh là ước mơ của chủ nhân thân xác này, nhưng đối với cô mà nói, đây cũng là một loại trải nghiệm mà trước nay chưa từng có. Cô vốn chỉ được tính là thanh tú, căn bản không có cơ hội cũng không có may mắn để tiến vào giới giải trí, mà cha mẹ cũng sẽ không đồng ý. Nhưng chủ nhân thân xác này đã làm được điều đó, cô cố gắng diễn xuất, biết đâu năm sau có thể lên Tivi.
Đúng vậy, cô muốn thử sức, muốn trải nghiệm một chút đoạn thời gian này. Quan trọng hơn là dù cô và chủ nhân thân xác này không có giao kèo gì, cũng không có hứa hẹn gì; nhưng bây giờ cô đã sống trong thân xác này rồi, thì nên cố gắng hết sức để cuộc sống không bị chệch hướng.
Giản Nhân Nhân cầm kịch bản lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Nếu đã không có kinh nghiệm diễn xuất, cũng không được đào tạo bài bản, vậy thì phải nỗ lực hơn đa số mọi người rất nhiều, phải nhanh chóng thích ứng với vai diễn này.
Ở trong phòng học thoại có thể sẽ ảnh hưởng đến việc Trần Bội nghỉ ngơi, Trần Bội đã mệt lắm rồi. Bây giờ cô cũng chẳng phải là diễn viên gì, cho dù có kí giả săn tin bắt gặp cô cũng chỉ xem cô là như người bình thường thôi.
Giản Nhân Nhân đến sảnh của khách sạn. Lúc này ở đó không có nhiều người, cô ngồi xuống một góc, nhỏ giọng học lời thoại.
Sau khi kết thúc công việc, Trình Bích Điền không có quay về khách sạn mà đi ăn cơm với một người bạn đến thăm cô, mãi đến giờ mới về. Đang chuẩn bị vào thang máy thì vô tình thấy Giản Nhân Nhân đang ngồi trong một góc. Trình Bích Điền đi tới, nghe thấy Giản Nhân Nhân đang học lời thoại, còn dùng bút để ghi chú lại.
“Giả tạo.”
Trình Bích Điền thầm nghĩ trong lòng. Cô nàng cùng trợ lý bước thẳng về phía thang máy, chẳng thèm ngoái đầu lại một cái.
-Em thấy là nó đẹp hay là chị đẹp?
Thang máy 4 bên đều là gương, khi nhìn qua gương dù Trình Bích Điền make up đậm nhưng khó mà che đậy sự mệt mỏi trên gương mặt. Cô nghiêng đầu hỏi trợ lí của mình.
Câu hỏi này của cô chẳng khác nào làm khó người ta.
Hễ là người có mắt thì nhìn vào đều biết cô Giản Nhân Nhân đó đẹp hơn Trình Bích Điền nhiều. Chỉ là giờ cô bé làm trợ lí cho Trình Bích Điền, nhận lương của người ta , làm sao mà cô bé nói thật được đây.
Phải biết Trình Bích Điền cực kỳ để ý đến ngoại hình của mình, sợ là đến cả người chống lưng cho Trình Bích Điền trước nay cũng chưa từng thấy được mặt mộc của cô nàng.
Trình Bích Điền thấy trợ lí của mình có vẻ khó xử liền bực bội nói:
- Thôi bỏ đi, em không cần trả lời nữa!
Trợ lí cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô đồng thời cũng cảm nhận thấy, thực ra Trình Bích Điền không có ghét Giản Nhân Nhân như lúc đầu nữa. Chẳng hiểu có phải là do cô bị ảo giác không.
Trình Bích Điền quay về phòng tắm rửa, phòng của cô gần như là căn tốt nhất trong đoàn phim. Cô vô cùng để ý đến ngoại hình, phải dưỡng da gần cả tiếng, rồi mới đeo bịt mắt lên đi ngủ.
Giản Nhân Nhân là dạng nhân tài thi cử, việc học thuộc lời thoại đối với cô không hề khó. Nhưng cô biết bản thân có một điểm yếu trí mạng, đó là từ nhỏ đến lớn cô gần như chưa bao giờ biểu diễn trên sân khấu.
Cha mẹ mong cô cố gắng học hành. Trong trường có hoạt động gì giáo viên cũng không kêu cô, sở ảnh hưởng đến học tập. Cho dù từ nhỏ cô đã học qua vẽ tranh, học nhảy La Tinh.
Sau khi lên trung học, việc đi học nhảy và vẽ tranh mỗi tuần cũng vì việc học quá nhiều mà phải bỏ.
Bây giờ lúc quay phim, hầu như mọi ánh nhìn đều tập trung vào cô, khiến cô có chút sợ. Nỗi sợ này làm cô quên mất biểu cảm đã dự định từ trước.
Giản Nhân Nhân trước khi ngủ đã nghĩ kĩ rồi. Đợi khi bộ phim này quay xong, nhận được thù lao, lúc ấy cô có nên đăng kí lớp gì đó chăng?
Mặc dù giới giải trí này có rất nhiều thiên tài không phải từ trường lớp chính quy, nhưng cô vẫn biết thân biết phận, cô chỉ là một con gà vụng về thôi.
Trong mấy ngày tiếp theo, diễn xuất của Giản Nhân Nhân thay đổi từ vô cùng xấu hổ thành xấu hổ. Tuy là còn phải ngại ngùng không ít, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi.
Cảm nhận được ánh mắt khinh thường Trình Bích Điền dành cho cô cô cũng đã giảm đi ít nhiều, Giản Nhân Nhân rất vui. Bất luận Trình Bích Điền là người như thế nào, ít nhất cô ấy vẫn rất nghiêm túc với việc diễn xuất.
Sau khi kết thúc công việc trong ngày, Giản Nhân Nhân chuẩn bị đi tìm một diễn viên mới khác trong đoàn để cùng tập thoại. Nào ngờ khi vừa đến khách sạn đã có người mặc vest chỉnh tề đợi cô, nói là ông chủ của anh ta muốn mời cô ăn cơm.
Trải qua mấy ngày mắt thấy tai nghe trong đoàn, Giản Nhân Nhân cũng biết, ông chủ này bình thường không phải dạng có hứng thú với nữ minh tinh. Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một giám đốc Trần ?
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Giản Nhân Nhân chính là từ chối. Cô không muốn lại phải trải qua chuyện như đêm hôm đó nữa.
Dù rằng sau khi theo cái người gọi là ông chủ đó, việc tìm kiếm và nhận công việc sẽ thuận buồn xuôi gió, thì cô cũng không muốn thế…
Nghĩ đến lời nói và hành động của giám đốc Trần tối hôm ấy, cô liền có cảm giác buồn nôn.
Vị giám đốc Trần kia xem ra là người có gia thế, còn có con cái. Bội Bội cũng nói con của ổng thậm chí đã lên đại học. Xét tuổi tác ổng còn thể làm cha của cô. Nghĩ đến tối hôm ấy, Giản Nhân Nhân thậm chí cảm thấy vui mừng. Bất luận như thế nào cũng không thể thay đổi kết quả, vậy thì xảy ra quan hệ với người đàn ông kia so ra vẫn tốt hơn với giám đốc Trần.
Nếu thật cùng giám đốc Trần như vậy, sau này ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù vợ của ông ta nói mình là bồ nhí, thì cô có trăm cái miệng cũng không thanh minh được. Người đàn ông đó thì khác. Bọn họ không quen biết, sau này cũng chẳng có việc gì liên quan tới nhau, không gây ảnh hưởng gì tới cuộc sống trước mắt của cô.
Giản Nhân Nhân nhẹ nhàng nói:
-Xin lỗi, hôm nay tôi có chút không thoải mái. Có thể là cảm nắng rồi, vì vậy….
Cô chưa nói hết câu đã nghe quý ngài mặc tây trang mặt không đổi sắc nói:
-Cô Giản, cô có biết ông chủ của tôi là ai không?
……Ai?
Diêm Vương gia sao?
Cách nói này như thể là hoàng thượng muốn gặp cô, còn cô chỉ là một dân nữ mà lại dám không biết trời cao đất dày cả gan từ chối?
Giản Nhân Nhân lịch sự trả lời:
-Tôi thật sự không biết.
Người ăn mặc tây trang có chút sững sờ lại nói:
-Giám đốc Thẩm muốn gặp cô.
Giám đốc Thẩm?
Giản Nhân Nhân cố gắng lục lại kí ức, song vẫn không biết vị giám đốc Thẩm này là ai. Cô lại trưng ra bộ dạng rửa tai xin nghe mà nói:
- Xin nhờ anh chỉ bảo cho.
-………..
Người mặc tây trang không ngờ có một ngày ông chủ hẹn con gái nhà người ta, đối phương không phải là vui mừng điên cuồng mà lại vô cùng cảnh giác, coi như cũng mở rộng tầm mắt:
-Thẩm Tây Thừa.
Giản Nhân Nhân nghe xong tên liền ngây ra. Sắc mặt người mặc tây trang cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Nên biết không có người con gái nào có thể từ chối lời mời của giám đốc Thẩm.
Việc xảy ra vào hơn một tuần trước đương nhiên Giản Nhân Nhân không quên. Danh thiếp của Thẩm Tây Thừa vẫn còn nằm trong tủ đầu giường trong phòng trọ của cô. Chỉ là, tại sao lúc này anh ta lại muốn gặp cô?
Dù tối đó không có nói chuyện, nhưng từ cách anh ta để lại giấy note cho cô, còn cỏ quần áo, có thể thấy người này làm việc rất cẩn thận. Cô lại liên tưởng đến những việc xảy ra trong đoàn phim hôm đó. Giản Nhân Nhân có một suy đoán không dám tưởng tượng, không phải là do Thẩm tiên sinh giúp đỡ chứ?
Cũng phải, trong những người mà Giản Nhân Nhân từng tiếp xúc, thì kẻ lắm tiền nhất chính là giám đốc Trần. Nhưng vợ giám đốc Trần tìm đến cửa rồi, hơn nữa tối hôm đó ổng cũng trốn mất. Ông ta không có lí do gì để giúp cô cả, không hại cô đã là may phước rồi. Cô nhớ đến danh thiếp của ngài giám đốc Thẩm kia, hình như là tổng giám đốc của công ty gì đó. Vì vậy bây giờ người có khả năng giúp cô nhất chính là Thẩm Tây Thừa rồi.
Nghĩ đến đây, Giản Nhân Nhân nói với người mặc tây trang:
-Vậy phiền anh đợi tôi một chút, tôi nói với bạn tôi một tiếng kẻo cô ấy lo lắng.
Người mặc tây trang không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đứng gọn sang một bên như thần giữ cửa.
Giản Nhân Nhân gấp gáp về phòng, đóng cửa lại. Trần Bội đã đi ra ngoài có việc rồi. Cô nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Trần Bội, chẳng mấy chốc đầu dây kia đã bắt máy:
-Nhân Nhân, cậu tìm tớ có việc gì thế?
-Ừm, tớ có việc muốn hỏi cậu một chút, cậu có biết ai tên là Thẩm Tây Thừa không?
Cô cảm thấy vẫn nên nói một tiếng cho Trần Bội, nhân tiện hỏi han một chút.
Trần Bội lúc đầu tưởng mình nghe nhầm:
- Cậu nói ai cơ?
- Thẩm Tây Thừa, có vẻ là trợ lí của anh ta đến tìm tớ, nói Thẩm Tây Thừa muốn gặp tớ.
Trần Bội ở đầu dây bên kia vội bám tay vào thứ gần nhất có thể bám , vẻ mặt đầy kinh ngạc:
-Nhân Nhân, câu chắc chắn cậu không nghe nhầm chứ?
Thẩm Tây Thừa muốn gặp Nhân Nhân, chuyện này sao có thể xảy ra được?
Giản Nhân Nhân nghe được những này từ Trần Bội, cô cũng đoán được, người đàn ông họ Thẩm kia không phải là người bình thường. Bằng không sao thái độ của Trần Bội lại trở nên như vậy.
-Tớ không nghe nhầm, anh ta muốn gặp tớ. Tớ cũng đã trả lời anh ta rồi. Bởi vì thật sự tớ hoài nghi, chuyện lần này chúng ta được ở lại đoàn làm phim, có thể có liên quan đến anh ta. Bất luận như thế nào, tớ cũng sẽ qua gặp anh ta, để xem thật sự anh ta muốn làm gì.
Trần Bội khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, đuổi theo Nhân Nhân:
- Cậu quen với Thẩm tiên sinh sao?
Giản Nhân Nhân chợt nhớ đến đêm hôm đó , trả lời Bội Bội:
- Có lẽ là quen.
- Cậu với anh ta làm sao mà quen biết vậy? Sao lâu nay không thấy cậu nhắc đến với mình .
Trần Bội không thể ngờ rằng Giản Nhân Nhân lại có thể quen biết Thẩm Tây Thừa. Hai người bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới, căn bản không thể nào gặp nhau được.
- Cái này đợi lúc về tớ sẽ nói rõ với cậu. Bội Bội, cậu cho tớ biết, vị Thẩm tiên sinh này rốt cuộc có địa vị như thế nào vậy? Không phải cũng như giám đốc Trần đấy chứ.
Mặc dù trực giác của cô cho cô thấy, Thẩm tiên sinh này không xấu xa như giám đốc Trần, nhưng vì sự an toàn cho bản thân, cô nên hỏi rõ một chút.
+ "
-------oOo-------