Ngày hôm sau, Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa lên máy bay chuẩn bị quay về Đế Đô trong tình cảnh ông bà Giản không nỡ rời xa con gái.
Vốn dĩ trong dự tính của bà Giản sẽ giữ Nhân Nhân ở quê dưỡng thai, nhưng ở Đế Đô cũng còn không ít việc cần lo liệu, kế hoạch đến đâu cũng không bắt kịp sự thay đổi.
Theo ý kiến của bà Thẩm thì Giản Nhân Nhân sẽ dọn ra khỏi căn phòng trọ đang thuê.
Tất nhiên Nhân Nhân sẽ không phải dọn đến căn nhà mà họ đang sống, mà sẽ dọn đến chỗ ở hiện tại của Tây Thừa. Một mặt là do căn nhà bên đó tương đối rộng rãi, có giúp việc theo giờ lại có một thím chuyên lo liệu chuyện bếp núc ăn uống. Mặt khác là do mối quan hệ giữa Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa chưa thực sự thân thiết, hôn nhân của hai người lại không phải trên giấy tờ mà là cặp vợ chồng thực sự, đương nhiên sẽ cần vun đắp tình cảm nhiều hơn. Dù sao cũng không thể đợi đến lúc đứa trẻ ra đời rồi mà mối quan hệ giữa họ vẫn lúc ngọt lúc nhạt thế được.
Buổi tối trước hôm dọn đi, Trần Bội giúp cô thu dọn hành lý mà vẫn có chút bịn rịn không nỡ.
- Tớ còn tưởng cậu sẽ ở lại đây một thời gian nữa chứ.
- Thực ra chuyện giữa tớ và Thẩm Tây Thừa cậu là người hiểu rõ nhất. Cậu cũng thấy đấy, mặc dù tớ và anh ấy sắp kết hôn rồi nhưng cả hai đều không thực sự hiểu về đối phương, cũng cần có một thời gian chung sống để được va chạm nhiều hơn.
Giản Nhân Nhân nghĩ đến một câu khá hợp với phong trào hiện nay.
- Đó gọi là sống thử trước khi cưới.
Chính xác là sống thử trước khi cưới rồi.
Phòng tân hôn vẫn đang tu sửa, đợi đến lúc có thể dọn vào ở còn phải cần một thời gian dài nữa.
Căn nhà của Thẩm Tây Thừa cũng phải bổ sung thêm không ít đồ đạc, tổng cộng có hai phòng ngủ và một phòng khách, trên tầng còn có một phòng đọc sách rất rộng rãi ngày thường Thẩm Tây Thừa vẫn hay dùng. Hơn nữa, khu vực này lại tương đối an toàn, giao thông cũng rất thuận tiện, tốt hơn rất nhiều so với căn phòng mà Giản Nhân Nhân và Trần Bội đang thuê.
Đây là lần đầu tiên Giản Nhân Nhân đến nơi Thẩm Tây Thừa đang ở, cũng là lần đầu tiên Nhân Nhân biết được, Tây Thừa mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này ra sao.
Trên bàn uống nước có đặt mấy cuốn sách đại loại như những điều kiêng kỵ đối với phụ nữ khi mang thai.
Cho dù là ở phòng ngủ hay ngoài phòng khách đều treo rất nhiều bức ảnh em bé vô cùng xinh đẹp.
Có lẽ do ánh nhìn của Giản Nhân Nhân cực kỳ chăm chú mãnh liệt mà Thẩm Tây Thừa không thể không mở lời giải thích:
- Mẹ tôi nói, trong lúc mang thai nên nhìn thật nhiều ảnh trẻ nhỏ đáng yêu, như vậy đứa trẻ khi sinh ra cũng sẽ thật xinh đẹp đáng yêu giống thế.
Thẩm Tây Thừa suy nghĩ quả thật quá chu đáo. Anh chuẩn bị cho Giản Nhân Nhân một mình một phòng ngủ riêng, bên trong phòng còn trang trí mấy chậu cây nhỏ. Bất luận là từ cách trang trí hay là đồ ngủ trên giường đều dựa theo phong cách của thiếu nữ mà làm.
Thực sự cho đến bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chung chăn gối theo đúng nghĩa với Thẩm Tây Thừa.
Cô vẫn cần có thêm thời gian.
- Em xem hôm nay gặp người quản lí được hay là để mấy hôm nữa hãy gặp?
Sau khi đã thu dọn xong quần áo và đồ dùng sinh hoạt, Thẩm Tây Thừa liền hỏi cô.
Giản Nhân Nhân không suy nghĩ mà trả lời ngay:
- Hôm nay gặp luôn đi.
Cô cũng không phải người quá nhàn rỗi nên đương nhiên muốn gặp người quản lý sớm một chút để còn thảo luận những công việc về sau.
- Vậy được, tôi sẽ đặt nhà hàng, đợi lát nữa sẽ cùng cậu ta ăn trưa.
Thẩm Tây Thừa bước được mấy bước thì quay người lại, ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một câu:
- Người quản lý tôi sắp xếp cho em là nam đấy.
- Vâng.
Giản Nhân nhân có chút lúng túng.
Nam hay nữ chẳng phải đều giống nhau sao?
Cho đến khi gặp người quản lý này rồi, Giản Nhân Nhân mới hiểu tại sao biểu cảm của Thẩm Tây Thừa lúc đó lại khó hiểu đến vậy.
- Vị này là Giản tiểu thư đây sao? Trông cũng xinh đẹp đấy chứ, chỉ cần nghe lời tôi nhất định sau này cô sẽ nổi tiếng.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa sặc sỡ, hớt tóc ngược ra đằng sau, hình như còn kẻ eyeliner nữa làm cả người anh ta toát lên vẻ có thể tổng kết lại bằng hai từ: Phô trương.
Thẩm Tây Thừa không ngồi ăn cùng mà rời đi luôn sau khi giới thiệu để họ làm quen với nhau. Trước lúc đi còn nói sẽ quay lại đón cô khi họ dùng bữa xong.
Như vậy khiến cho Giản Nhân Nhân thấy vô cùng thoải mái.
Dù gì đây cũng là công việc của cô, nếu như có Thẩm Tây Thừa ngồi bên cạnh, cô cứ có cảm giác kỳ kỳ sao ấy.
Xem ra Thẩm Tây Thừa không hề muốn xen vào công việc của cô, như vậy thật tốt.

- Cám ơn.
Giản Nhân Nhân lễ phép đáp lại.
- Không biết nên xưng hô với anh thế nào?
- Tôi tên là Tô Kiệt Khắc, cô muốn gọi tôi thế nào cũng được.
Giản Nhân Nhân: “....”
Cái tên này... ừm, có vẻ rất hợp với phong thái của anh ta.
- Anh Tô, sau này mong được anh chiếu cố nhiều hơn.
Giản Nhân Nhân khách sáo trả lời.
Anh Tô khua khua tay.
- Mọi người đều đã ngồi chung trên một con thuyền, chiếu cố gì chứ! Như vậy đi, cô nói cho tôi biết về dự định sau này của cô.
Để đỡ dài dòng mất thời gian về những thứ không cần thiết, anh ta trực tiếp đi thẳng vào đề luôn.
- Tôi đã đi thử vai trong một bộ phim, chỉ là một vai diễn nhỏ, một thời gian nữa là sẽ khai máy rồi.
- Bỏ đi.
Anh Tô quả quyết trả lời. Giản Nhân Nhân sững sờ, ngay lập tức đáp lại:
- Đây là một cơ hội rất tốt, diễn viên chính là Lục Dương Phàm, hơn nữa...
Lời cô còn chưa nói hết đã bị anh ta thẳng thừng cắt ngang:
- Tôi không biết người quản lý trước đây của cô như thế nào, nhưng hiện tại tôi là người quản lý của cô. Tôi đã lăn lộn trong cái giới này hai mươi năm rồi, vì sự nghiệp trước mắt của cô, tốt nhất là cô nên nghe theo tôi.
- Cô cho rằng diễn một vai phụ trong bộ phim truyền hình đã là một cơ hội rất tốt rồi? Lục Dương Phàm? Đó là ai chứ? Đến cả một bộ phim chính kịch anh ta cũng chưa diễn qua.
Anh Tô lôi điện thoại trong túi ra, bật camera rồi đưa cho Nhân Nhân xem.
- Cô xem đi.
Giản Nhân Nhân cầm lên xem, điện thoại đang mở chế độ camera trước, cô còn nhìn thấy cả khuôn mặt mông lung của mình ở trong màn hình đó.
- Nhân Nhân của tôi ơi, bây giờ trong cái làng giải trí này còn có ai sánh được với khuôn mặt xinh đẹp của cô không?
- .... Ừmm.
- Cứ cho là có đi, hậu thuẫn của cô ta có lớn hơn cô được không?
- .... Ừmm.
- Tôi không cần biết những chuyện trước đây ra sao, tóm lại là bây giờ ngoài vai nữ chính ra, không nhận bất kì vai nào khác.
Giản Nhân Nhân có chút tự hào, tuy là cô được khen lên tận mây xanh, nhưng cũng vẫn nên thành thật một chút:
- ...Vậy thì tôi không nhận được vai diễn nào mất.
- Con đường mà tôi hướng đến cho cô là con đường chuyên nghiệp đỉnh cao. Đừng có mà vai diễn nào cũng nhận, cô đâu có phải mấy đám trẻ ranh vừa mới tốt nghiệp ra trường đâu.
Nhưng thực tế cô còn không bằng mấy người mới kia cơ, ít ra bọn họ còn có vài năm học tập trong nhà trường.
Nhìn sắc mặt khó xử của Giản Nhân Nhân, anh Tô cũng không còn vòng vo đưa đẩy nữa mà nói thẳng:
- Thực ra diễn xuất của cô bây giờ cũng chưa tốt lắm, nhất là lại diễn mấy vai vặt vãnh không được lòng công chúng ấy nữa. Chi bằng cô chuyên tâm rèn luyện thêm kĩ năng trước đã, hơn nữa tôi cũng đã nghe Tổng giám đốc Thẩm nói, cô hiện giờ đang mang thai, tất cả hãy đợi khi cô sinh con xong hãy tính vậy. Tranh thủ mấy tháng này chịu khó học tập, rèn luyện kĩ năng diễn xuất thật tốt, thế nào?”
Không giống với cách làm của Trần Bội, anh Tô cảm thấy điều kiện của Nhân Nhân tốt thế rồi mà còn cộng thêm cả khả năng diễn xuất nữa vậy thì đúng là không có gì ngăn cản nổi, sao cứ nhất thiết phải đi đường vòng chứ?
- Tôi không biết người quản lý trước đây của cô sắp xếp cho cô thế nào, nhưng nếu cô muốn tiến xa hơn nữa trên con đường này thì phải dựa vào diễn xuất.
Anh Tô lại nói tiếp:
- Đương nhiên nếu như cô chỉ nhất thời hứng thú, muốn nổi tiếng chỉ thời gian ngắn thì coi như tôi chưa nói gì.
- Đúng vậy, bây giờ coi như cô nhận được vài bộ phim nhưng đó cũng chỉ là mấy vai diễn nhỏ, chưa kể đoàn làm phim chắc gì đã cho cô có đất diễn để mà học hỏi. Nếu ngay từ ban đầu hình ảnh của cô không tốt trong mắt công chúng, thì việc sau này được nhớ đến sẽ rất khó.
- Minh tinh là những người dựa vào tuổi trẻ có hạn của mình để làm viêc, nhưng diễn viên thì không phải vậy.
Giản Nhân Nhân thở dài một tiếng, sau cùng vẫn gật đầu nói:
- Được, anh Tô. Tôi sẽ nghe theo anh.
Trên đường trở về nhà, Giản Nhân Nhân trầm ngâm không nói một lời.
Vẫn là Thẩm Tây Thừa mở lời phá vỡ bầu không khí yên lặng trước:
- Tô tiên sinh nói thế nào vậy?
- Anh ấy bảo em bỏ vai trong bộ phim tới.
- Ừm.
Giản Nhân Nhân quay đầu nhìn anh:
- Anh thấy thế nào?
- Tôi không phải là người quản lý nên không thể đưa ra ý kiến cho em.
Thẩm Tây Thừa ngập ngừng giây lát rồi lại nói:
- Nhưng tôi nghĩ, Tô tiên sinh sẽ chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với Trần tiểu thư .
Câu này xem ra rất có lý .
Một người đã lăn lộn trong làng giải trí hai mươi năm rồi, còn một người mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, chỉ có kinh nghiệm nửa năm làm trợ lý....
Giản Nhân Nhân nhanh chóng lôi điện thoại ra, muốn tra thông tin liên quan đến Tô Kiệt Khắc.
Vừa mở web ra thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh truyền đến:
- Ngồi trên xe đừng có nghịch điện thoại.
- Em chỉ muốn tìm hiểu ít thông tin về vị Tô tiên sinh này thôi, anh ta nói đã làm trong làng giải trí được hai mươi năm rồi.
- Em đừng tra điện thoại, tôi nói cho em nghe.
- Vâng.
Giản Nhân Nhân cất điện thoại đi, làm ra vẻ rất chú ý lắng nghe.
- Nghệ sĩ đầu tiên anh ta quản lý là Hạ Húc Trạch.
Chỉ riêng cái tên này đã đủ khiến cho Giản Nhân Nhân ngây người ngạc nhiên.
- Hạ Húc Trạch?
- Ừ.
Dù Hạ Húc Trạch hiện tại đã không còn đóng phim nữa, thế nhưng vẫn là người vô cùng nổi tiếng và quyền lực. Tuy có đóng qua mấy phim rác thế nhưng số lượng tác phẩm kinh điển vẫn rất nhiều.
Gã Tô Kiệt Khắc phô trương kia lại là quản lý cho người ấy ?
Quả thực không thể tin nổi.
- Nghệ sĩ thứ hai của anh ta là Hoắc Lăng Phỉ. Có lẽ em cũng biết tám năm cô ta trước đã kết hôn sinh con và rút lui khỏi làng giải trí rồi.
Người này cũng là một nhân vật tầm cỡ trong làng giải trí. Năm đó sau khi đoạt giải Ảnh hậu, cô đã rút lui khỏi làng giải trí, chuyên tâm ở nhà chăm sóc chồng con. Nghe nói hiện giờ cô cùng chồng đang tập trung kinh doanh, công việc cũng ăn nên làm ra.
- Nghệ sĩ thứ ba của anh ta là Dư Giác, nhưng do hai người bất đồng quan điểm nên đến năm thứ ba là Tô tiên sinh đã huỷ hợp đồng với anh ta.
Cái tên Dư Giác cô cũng đã nghe qua, mấy năm trước là đỉnh cao sự nghiệp, nhưng không biết lý do tại sao mà mấy năm gần đây lại bắt đầu nhận mấy chương trình tạp kĩ, Thậm chí còn đóng cả mấy bộ phim bị khán giả nhận định là phim rác, sớm đã bị đánh bật khỏi hàng ngũ nam thần quyền lực rồi.
Nghe đến đây Giản Nhân Nhân cũng đã hiểu tại sao khi nghe nhắc đến Lục Dương Phàm, Tô Kiệt Khắc lại tỏ thái độ khinh khỉnh như vậy rồi.
Dưới sự quản lý và dìu dắt của anh ta đã tạo nên ba siêu sao như thế, thì anh ta có cơ sở để nói những lời như vậy.
Giản Nhân Nhân vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, khuôn mặt phảng phất nét ngờ vực hỏi lại anh:
- Sao một người như anh ta có thể đồng ý làm quản lý cho em chứ ?
Tuy là làm người không nên tự coi nhẹ bản thân mình nhưng cô thừa hiểu, hiện tại ngoài nhan sắc mỹ miều này ra cô chẳng có gì khác. Tô Kiệt Khắc chẳng lẽ không sợ sẽ hủy hoại danh tiếng của mình sao ?
Trước mắt cô vẫn chưa cảm nhận được bản thân mình có chút năng lực hay tố chất nào để trở thành đại minh tinh cả.
Thẩm Tây Thừa lặng im mất một lúc rồi lặng lẽ đáp:
- Tiền.
Lời ít ý nhiều, nói một phát trúng ngay tim đen!
Bản thân Giản Nhân Nhân cũng tự thấy hổ thẹn khi lỡ miệng hỏi câu này với anh.