Gia đình nhà họ Thẩm đã tìm được công ty tổ chức đám cưới, công ty này được coi là có tiếng nhất nhì ở Nam Thị.
Bởi vì chỗ quê của Giản Nhân Nhân quá nhỏ, đến một khách sạn lớn cũng không có. Thế nên hai nhà mới quyết định tổ chức hôn lễ lần đầu ở thành Nam. Như vậy cũng tiện để họ hàng của Giản Nhân Nhân đến Nam Thị, bởi vì họ sống khá gần nhau, chưa kể giao thông nơi đây cũng thuận tiện cho việc đi lại.
Nam Thị mới lên khu đô thị loại một, cho nên bất luận ngành nghề nào ở đây cũng đều phát triển vượt bậc. Gia đình họ Thẩm vốn có quyền có thế vì vậy chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã tìm được khách sạn để tổ chức hôn lễ. Tính đến nơi dừng chân nghỉ ngơi của người thân họ hàng, Thẩm Tây Thừa định thuê trọn cả một khách sạn trong ngày cử hành hôn lễ nhưng bị bà Giản cẩn thận cản lại, chắc là do bà nhập vai mẹ vợ tương đối nhanh. Bà kéo Thẩm Tây Thừa đến một góc, thì thầm nói riêng:
- Hôm qua cô đã tính rồi, mẹ con có nói họ hàng bên con không nhiều, tính đi tính lại nhiều nhất chỉ dùng hơn 10 phòng thôi. Đây đã là tính dư ra, cô biết con có tiền nhưng cũng không thể tiêu xài tùy tiện như vậy.
Thẩm Tây Thừa: “…”
- Tây Thừa à, sau này còn phải chi nhiều tiền nữa. Con cứ theo dự tính của cô chú mà đặt, chứ đừng đặt dư nhiều quá.
Nói chung bà Giản có ý khó nói:
- Một đêm lại tốn cả ngàn tệ, không để làm gì chỉ ngủ thôi, thật sự không đáng.
Giản Nhân Nhân nghĩ thầm, có thể mẹ mình vẫn chưa có cách nhìn rõ ràng lắm về nhà họ Thẩm.. Nhiêu đây tiền đối với gia đình họ mà nói, quả thật không đáng tính đến.
Thẩm Tây Thừa lại rất thành thật gật đầu:
- Dạ, con biết rồi cô.
Cuối cùng chỉ đặt hơn mười phòng, ngoài ra còn đặt một sảnh lớn đủ chỗ kê bốn đến năm mươi bàn ăn.
Họ hàng của Giản Nhân Nhân tính ra cũng ít nên tầm bốn mươi bàn đã là nhiều rồi.
Những việc cần phải chuẩn bị cho hôn lễ quá nhiều, nào là một mâm cỗ đặt trước bao nhiêu tiền, rồi đến đãi khách bằng rượu gì, thuốc lá gì. Trong khi Thẩm Tây Thừa cùng Giản Nhân Nhân đều không rành nên mọi thứ đều giao lại cho mẹ của Giản Nhân Nhân thu xếp.
Bà Thẩm đã bàn kĩ với bà Giản rằng không cần phải cân nhắc quá nhiều, dù sao con gái đi lấy chồng cũng muốn được nở mày nở mặt.
-Tây Thừa, chiều nay con có bận việc gì không?- Bà Giản hỏi.
Thẩm Tây Thừa lắc đầu:
- Không có ạ.
Bây giờ ngoài đến công ty xử lý một số công việc ra thì buổi tối anh đều ở khách sạn.
- Vậy tốt quá.
Bà Giản do dự nói:
- Cô nói thật con đừng cười, hôm nay chú con xin nghỉ, cô chú không chỉ đến xem khách sạn tổ chức hôn lễ và tiệc rượu, lần này đưa con cùng với Giản Nhân Nhân đến đây còn có một việc. Cô chú muốn mua cho Nhân Nhân một ngôi nhà ở Nam Thị, nhưng cô chú cũng không rành phòng ốc nên vẫn muốn hỏi ý kiến của các con.
Thảo nào bà Giản lại do dự như vậy. Dù gì nhà họ Thẩm sở hữu đất đai bất động sản ở rất nhiều nơi, thậm chí đám cưới này ông nội nhà họ Thẩm còn ra tay phóng khoáng tặng cả một căn biệt thự. Dù bà Thẩm cũng ngầm tỏ ý với bà chuyện không cần chuẩn bị của hồi môn. Nhưng trong lòng cha mẹ của Giản Nhân Nhân lại không muốn sơ sài như vậy. Bọn họ chỉ có một đứa con gái, bây giờ kết hôn, đương nhiên cũng dốc hết tâm sức chuẩn bị một món quà hồi môn cho con gái.
Bọn họ gom góp lâu nay, thậm chí vay mượn của họ hàng một ít, cộng lại cũng tạm đủ.
Chỉ có điều họ không biết nếu mua một căn ba phòng, mỗi tháng còn trả tiền vay thì Thẩm Tây Thừa cùng với nhà họ Thẩm có chê nhà bọn họ keo kiệt hay không.
Nét mặt Thẩm Tây Thừa vẫn không thay đổi, dạ một tiếng:
- Vậy tốt rồi, bây giờ Nam Thị phát triển rất tốt, dù bọn con không ở thì sau này cô chú ở cũng tốt.
Nghe lời này ông bà Giản cũng an tâm phần nào.
Sau đó bốn người đi xem từng nhà một.
Thật ra nếu nguyên chủ gả cho một người bình thường thì phần hồi môn này cũng coi như có giá trị không nhỏ rồi. Giản Nhân Nhân cũng biết cha mẹ mình đã giành hết tiền bạc để mua căn nhà này. Cô muốn từ chối, vì sau này không có cơ hội ở đó. Nhưng nghĩ đến lại không nói gì nữa. Dù gì đây cũng là tấm lòng của cha mẹ, trong lòng của họ món quà hồi môn này, căn nhà này, chính là cơ sở đảm bảo cho con gái họ sau này. Bất luận cô gặp khó khăn gì, ít nhất vẫn có một nơi để an ổn sau này.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tây Thừa đưa Giản Nhân Nhân ra ngoài tản bộ.

Phương Nam so với phương Bắc ấm hơn một chút, dường như cái nóng của ngày hè vẫn chưa tan đi hết.
Có người bán bánh nướng nhân thịt bên cạnh khiến Giản Nhân Nhân liên tục liếc mắt nhìn sang.. Thẩm Tây Thừa biết cô ấy thèm ăn, không nói gì đã đi mua một cái cho cô.
- Em còn muốn ăn đậu đũa xào thịt bằm.
Đến tận bây giờ cô vẫn không có phản ứng nôn nghén, so với lúc trước cũng thèm ăn hơn nhiều.
- Vậy mua một phần bò với một đậu xào thịt.
Trên chỗ bán có ghi rõ giá cả, 2 phần tổng cộng 7 tệ.
Giản Nhân Nhân nhìn anh lấy ví ra. Vốn nghĩ ông chủ lớn như anh ra ngoài sẽ không đem tiền mặt mà chỉ theo đem thẻ thôi, không ngờ trong ví của anh có tiền mặt thậm chí còn có mười đồng nữa.
Thẩm Tây Thừa thấy cô nhìn chằm chằm vào ví tiền của mình bèn hỏi:
- Muốn ăn gì nữa không?
- Không phải.
Giản Nhân Nhân chỉ ví tiền của anh hỏi:
- Sao anh lại có tiền lẻ, em còn tưởng anh mà có tiền mặt chắc cũng phải mấy trăm.
Thẩm Tây Thừa im lặng vài giây:
- Có lúc cần trả tiền đỗ xe.
- .. À.
Giản Nhân Nhân cầm bánh lên, cắn một miếng, trên mặt đều hiện lên sự vui vẻ thỏa mãn.
Cô cũng không biết bản thân vui vẻ cái gì. Là vui vẻ vì Thẩm Tây Thừa đối với cô tốt hơn cô nghĩ?
- Anh có muốn ăn không, mùi vị rất ngon.
Giản Nhân Nhân nhìn anh, hỏi.
Mặc dù cô rất gầy nhưng lúc ăn đồ y như con chuột Hamster, ăn rất khí thế. Nếu lúc đầu không phải cô làm ca sĩ mà quay đồ ăn chắc chắn sẽ nổi. Đương nhiên là cái bánh này vị rất ngon, vừa mới ra lò nên vừa thơm nức mũi vừa giòn tan.
Thẩm Tây Thừa thật ra không đói, anh cũng không thích đồ ăn vặt lắm, chỉ là….
- Được.
Thành phố nhỏ này không quá đông đúc. Chỉ cần dạo quanh những nơi phồn hoa tấp nập có thể chạm mặt không ít người quen.
Giản Nhân Nhân gặp trúng bạn học của nguyên chủ khi xưa. Dưới lời mời mọc thịnh tình, cô chỉ đành kéo Thẩm Tây Thừa đến tham gia tiệc hội bạn học cũ.
Bằng không chính là không nể mặt bạn cũ.
Lần này đi tất nhiên cũng có Cung Mẫn với Thân Tự Vũ. Còn có một bạn học khác đi cùng, xem ra đây là Tu La Trường không lệch đi đâu được. Nhưng Giản Nhân Nhân vẫn rất bình tĩnh, kéo Thẩm Tây Thừa ngồi xuống cạnh mình.
Trong số bạn học cũ cũng có Lưu Mộng - người suốt ngày đi tám phét buôn chuyện.
Thẩm Tây Thừa dẫu sao cũng là Thẩm tiên sinh ở Đế Đô, nên khi anh ngồi giữa một đám sinh viên mới tốt nghiệp khiến khí chất vô cùng xuất chúng của mình bộc lộ rõ ràng.
Trải qua trận đấu hôm qua, Cung Mẫn đã hết hứng tắt máy cắm đầu ăn chẳng nói gì.
Ngược lại Lưu Mộng lại đi mời rượu đám bạn một vòng. Đi đến chỗ ngồi của Giản Nhân Nhân, giọng điệu nói chuyện của cô ta tỏ ra rất thân thiết, người không biết còn tưởng hai người là chị em tốt.
- Nhân Nhân, tớ nói cậu thật là không có thành ý nha. Tớ cũng ở Đế Đô mấy tháng nay sao cậu không hẹn tớ gặp mặt. Bây giờ nổi rồi, khinh thường bạn cũ này sao?
Đối mặt với kiểu chọc ngoáy quái gở này, Giản Nhân Nhân không thay đổi sắc mặt nói:
- Không có thời gian mà, mình rất bận sao so được với người rảnh rỗi như cậu,
Có vài bạn học nữ không nhịn được bật cười thành tiếng.
- Tớ nào có rảnh rỗi. Mặc dù nhận lời mời Ngũ Bách Cường, thật sự mỗi này bận muốn chết, ngày nào cũng tăng ca.
Lưu Mộng không biết vô tình hay cố ý liếc Thẩm Tây Thừa nói:
- Vẫn là Nhân Nhân mệnh tốt, làm minh tinh kiếm tiền nhanh. Chúng tớ mỗi tuần đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cũng không bằng đại minh tinh như cậu.
Những bạn học ngồi đây đều biết Giản Nhân Nhân làm trong giới giải trí, cũng biết hiện tại trước mắt vẫn chưa có bộ phim nào có mặt cô.
Vì vậy bây giờ dùng cái danh xưng đại minh tinh mà gọi Giản Nhân Nhân chẳng khác nào mỉa mai cô.
- Mỗi ngày đều đi làm à, vậy thật sự bận đấy!
Giản Nhân Nhân tự hỏi cũng không yếu thế, Giản Nhân Nhân híp mắt nhìn Lưu Mộng:
- Tớ bảo này, sao cậu lại để cơ thể mình tiều tụy thế kia? Cả bọng mắt cũng hiện rõ. Công việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn là trên hết.
Lưu Mộng nổi đóa.
Một bạn học có quan hệ tốt với Giản Nhân Nhân cũng đệm lời:
- Đúng rồi đó Lưu Mộng. Đàn ông bây giờ thực tế lắm, đều xem trọng ngoại hình. Vẫn nên giữ gìn nhan sắc một chút. Đúng rồi có một loại mặt nạ dưỡng da rất tốt, để tớ giới thiệu cho cậu dùng?
Lưu Mộng mỉm cười xua tay:
- Ngoại hình mặc dù quan trọng nhưng chả phải cũng có câu nhan sắc không phải là thứ quan trọng nhất trong tình yêu sao. Hơn nữa tớ cũng không sống dựa vào đàn ông, còn có có thể tự kiếm tiền tích lũy kinh nghiệm công việc mà.
Trong lòng Giản Nhân Nhân cũng đồng tình với cách nói của Lưu Mộng.
Chỉ là bây giờ Lưu Mộng đang xỉa xói cô, cô không thể giả chết nhận thua được mặc cho người khác hả hê.
Lưu Mông đến trước mặt cô, nhìn Thẩm Tây Thừa:
- Thẩm tiên sinh, nghe nói anh mở công ty ở Đế Đô, nhìn anh có dáng vẻ của người thành đạt. Vậy không biết anh có cái nhìn như thế nào về ngoại hình và tâm hồn nhỉ?
Lúc nãy cũng có giới thiệu sơ với mọi người rồi nên ai nấy đều biết đây là hôn phu tương lai của Giản Nhân Nhân.
Bấy giờ những bạn học nữ bao gồm Cung Mẫn đều cảm thấy Lưu Mông hơi quá. Bất kể Giản Nhân Nhân là người thế nào, cũng không thể nói với bạn trai của người ta những lời đó, còn muốn hỏi ý kiến nữa chứ.
Lưu Mộng thật sự đủ trò, chỉ một câu đã gọi bạn trai của Giản Nhân Nhân gọi là người thành công. Vậy người thành công thật sự dám nói ngoại hình quan trọng hơn nhân phẩm bên trong? Bất kể trong lòng nghĩ thế nào cũng không thể nói ra. Rõ ràng là làm khó bạn trai của Giản Nhân Nhân. Nếu anh ta vì giữ thể diện mà trả lời tâm hồn quan trọng hơn ngoại hình, làm sao biết được sau này không vì việc này mà hai người họ cãi nhau?
Những bạn học nam thì không nghĩ như vậy. Dù gì cũng đều là đàn ông với nhau, có ai mà không thích ngoại hình xinh đẹp. Lưu Mộng hỏi như vậy coi chừng bị đánh vào mặt.
Giản Nhân Nhân nhìn Thẩm Tây Thừa, cô đối với anh vẫn luôn rất có lòng tin. Không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng trước mặt người ngoài anh ấy tuyệt đối đứng về phía cô, điều đó không cần bàn cãi.
Thẩm Tây Thừa buông xuống tách trà trong tay. Nét mặt anh vẫn điềm nhiên dường như chả hề quan tâm đến cuộc nói chuyện này.
- Hỏi tôi sao?
Thẩm Tây Thừa ngẩn đầu nhìn Giản Nhân Nhân, giọng điệu ôn hòa nói:
- Tôi chỉ bình thường, không tính là người thành công gì. Ngoại hình quyết định tôi có hứng thú tìm hiểu tâm hồn của một người hay không. Tâm hồn quyết định tôi có thừa nhận ngoại hình của cô ấy hay không.
- Vậy anh cảm thấy Giản Nhân Nhân là loại nào?
Một trong những người bạn tốt của Giản Nhân Nhân chọc ghẹo.
Ở Thẩm Tây Thừa toát nên vẻ nho nhã và điềm tĩnh không giống thương nhân bình thường, mà giống một văn nhân hiểu biết rộng rãi hơn.
Hơn nửa thời gian trước anh luôn giữa nét mặt thản nhiên vậy mà lúc này nhìn sang Giản Nhân Nhân, trên mặt có ý cười:
- Đẹp nhất trong những người có tâm hồn đẹp, có tâm hồn đẹp nhất trong những người đẹp.