Chương 3:
Chương 3
Giang Như Lục từng cùng mẹ đi chùa vài lần. Có một vị trụ trì quan hệ với mẹ cô không tệ, là một người rất tốt. Bầu không khí trong chùa rất trang nghiêm, quy mô tuy không lớn, nhưng phần đông đều có lòng thành tâm bái phật.
Chỉ là bây giờ trời đã sập tối, cô không thể ngủ lại trong chùa. Tuy rằng dưới chân núi cũng có nhà trọ, nhưng mà cô thân gái một mình, bây giờ đi thật sự không an toàn.
Cô nhờ có kí ức của Giản Nhân Nhân và cũng biết phòng của Giản Nhân Nhân ở đâu, nên chỉ đành vội vàng đến cửa hàng mua đại món gì đó rồi nhanh chóng quay về phòng trọ.
Đế đô tấc đất tấc vàng. Nhà Giản Nhân Nhân điều kiện không được tốt, tiền tiết kiệm cũng không có. Cô thuê phòng cùng với bạn, mỗi tháng chi trả tiền phòng với tiền điện nước tốn cỡ 2 3 ngàn tệ.
Tướng mạo chính là ưu thế lớn nhất của Giản Nhân Nhân, hơn nữa bản thân cô cũng có ý muốn nổi tiếng trong giới giải trí, nên đã đến Đế Đô. Bởi vì vẻ ngoài thực sự vô cùng xuất chúng, nên lăn lộn trong cái ngành này cũng không quá khó khăn. Một mặt, cô tích cực giao lưu với đoàn phim, nhằm tranh thủ tìm vai diễn; mặt khác tiếp tục hát livestream xem có thể dựa vào việc này để nổi lên không.
Hiện tại người quay livestream rất nhiều.Có điều Giản Nhân Nhân có giọng hát không tệ, ngoại hình lại xinh đẹp hơn người, thậm chí không thua gì minh tinh. Vì vậy nên độ nổi tiếng không tồi. Cho dù không kiếm được tiền từ đoàn làm phim, thì mỗi tháng dựa vào tiền live video, cuộc sống của cô cũng không quá khó khăn.
Phòng trọ chia ra 2 gian, bố trí đơn giản. Duy chỉ có phòng của Giản Nhân Nhân vì phải mở livestream nên được bày trí rất đẹp.
Bạn cùng phòng cũng tính như là người quản lí của cô. Bình thường vẫn giúp cô tìm các mối khắp nơi. Bởi vì trước đây từng có kinh nghiệm làm trợ lí ngôi sao, vì vậy mới có thể nhanh chóng giúp Giản Nhân Nhân giành được một vai phụ.
Dù chỉ là vai nữ thứ 4, đất diễn không được nhiều, song Giản Nhân Nhân đã rất vui rồi. Để cảm ơn sự giúp đỡ của giám đốc Trần, nên đã mời ông ta đi ăn một bữa. Ngờ đâu đây lại là một cơn ác mộng đang chờ đợi cô.
Lúc Giang Như Lục đang ăn cơm hộp,bạn cùng phòng Giản Nhân Nhân kiêm người quản lí Trần Bội quay về. 
-Nhân Nhân, điện thoại cậu bị hư rồi à, điện cho cậu cậu đều không bắt máy?
Trần Bội vội vàng thay dép lê, đến kế bên cô, lo lắng hỏi: 
- Tối qua tớ bị giám đốc Trần chuốc say bí tỉ. Hôm nay tỉnh lại mới phát hiện cậu bị giám đốc Trần mang đi, cậu không có chuyện gì chứ? Hôm nay tớ điện thoại cho giám đốc Trần, ổng đều không nghe máy làm tớ sốt ruột muốn chết, tìm cậu rất lâu luôn.
Giang Như Lục biết rõ, ở Đế Đô phiêu bạt là chuyện rất là khó khăn.
Bất luận là Giản Nhân Nhân hay là Trần Bội trước mặt, trong lòng đều có ước mơ của mình, song hiện thực là như vậy đấy!
-Tớ không sao.
Với việc xảy ra vào tối qua, Giang Như Lục thật sự không muốn nói ra, càng không muốn nhớ đến.
Trần Bội thừa biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Ý đồ của giám đốc Trần đối với Giản Nhân Nhân đã quá rõ ràng. Nếu không vì tranh thủ vai diễn bọn họ sẽ không bao giờ để ý đến người như vậy. Nghĩ đến chuyện Nhân Nhân không chừng đã bị…… Trần Bội lập tức cảm thấy đau lòng, mắt liền đỏ lên.
-Tại sao ai cũng tới ăn hiếp tụi mình vậy chứ!
Giang Như Lục lặng lẽ ăn cơm. Cô không biết làm thế nào để an ủi Trần Bội, dẫu sao hiện tại người xảy ra chuyện cũng là cô mà.
Trần Bội đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, lấy lại tinh thần, nói với cô: 
- Nhân Nhân, nếu cậu muốn tố cáo giám đốc Trần tớ sẽ cùng cậu làm đến cùng. Cùng lắm không làm trong giới giải trí, dù thế nào cũng phải giành lại công bằng.
- Giám đốc có hạ thuốc, cũng dắt đến nhà nghỉ rồi nhưng tớ chạy trốn được.
Giang Như Lục thành thật mà nhìn Trần Bội:
-Tớ nói thật, không hề gạt cậu. 
Chỉ là cô không muốn kể tiếp cho Trần Bội nghe việc xảy ra sau đó thôi.
Trần Bội bán tín bán nghi nhìn cô:
-Thật không? Vậy tại sao tối qua cậu không về? Rồi hôm nay đi đâu mất vậy?
Cũng may Giang Như Lục trên đường về đã suy nghĩ đâu đó xong xuôi, nên lúc này cũng có thể bình tĩnh mà nói dối :
-Tớ sợ giám đốc Trần lại đây kiếm tớ, nên đến nhà nghỉ đặt một phòng, cả ngày hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi. Bội Bội, tớ không có gạt cậu đâu!
Nhìn bộ dạng cô như vậy cuối cùng Trần Bội cũng tin tưởng.Trong lòng ghi nhớ mối hận này. Chờ ngày phát đạt Trần Bội nhất định sẽ quay lại trả thù. Chỉ là, ánh mắt cô lại hiện lên vẻ ủ rủ. Cũng như Giản Nhân Nhân, Trần Bội làm gì có chỗ dựa vững chắc, thật sự một ngày nào đó có thể nối tiếng sao?
Thẩm Tây Thừa về đến phòng 2312. Phòng ốc đã được nhân viên quét dọn qua, có điều quần áo mà anh chuẩn bị, cô gái đó mặc đi rồi.
Không thấy giấy gì lưu lại, danh thiếp cũng đã được cầm đi, điều này làm Thẩm Tây Thừa yên tâm hơn đôi chút. Đêm qua cô gái đó nhất định là uống say quá mới đi nhầm vào phòng anh. Anh lại xem cô ấy là người do Tống Thần gửi đến. Giờ xét từ góc độ nào đi nữa thì vẫn là lỗi của anh, thậm chí có thể nói là phạm tội!
Chỉ là anh vẫn nhớ vẻ ngoài của cô gái đó, dẫu sao người đẹp như cô ấy thật sự không nhiều. Cô gái uống say đến như vậy, phải chăng phía sau đã xảy ra chuyện mà anh không biết?
Thẩm Tây Thừa cũng chẳng phải dạng anh hùng giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ gì. Chỉ có điều chuyện này đã liên quan tới anh, anh không thể mặc kệ được.
Nếu anh thật sự muốn điều tra vấn đề gì thì tốc độ sẽ rất nhanh, chỉ một lúc là có thể nắm rõ toàn bộ sự việc, bao gồm toàn bộ thông tin về cô gái đó.
Thẩm Tây Thừa đứng trước cửa số nhìn xuống, ngườiở đầu dây bên kia vẫn đang thấp thỏm chờ đợi.
Nhưng anh lại chần chừ không đáp, thẳng tay cúp điện thoại.
Mọi thứ trong phòng đều đã được thu dọn sạch sẽ rồi, nhưng Thẩm Tây Thừa vẫn nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra vào đêm qua.
Nghĩ kĩ lại hình như đêm qua cô gái đó có gì đó không bình thường, cộng với thông tin điều tra được, Thẩm Tây Thừa hiểu ra: cô gái ấy không những bị chuốc say mà còn bị người ta bỏ thuốc.
Anh không thể rũ bỏ quan hệ với chuyện này. Dù sự việc có diễn ra như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là vậy. Làm sao để bù đắp, làm sao để giải quyết, anh vẫn nên hỏi Giản Nhân Nhân trước rồi tính tiếp.
Trần Bội không nỡ làm phiền Giản Nhân Nhân. Trong lòng cô chắc mẩm giám đốc Trần đã được ý đồ xấu xa rồi, chỉ là Nhân Nhân muốn mình an tâm nên mới nói ra mấy lời lấp liếm cho qua đó thôi. Vì thế sáng hôm sau tỉnh lại, cô làm bữa sáng rồi đi ra ngoài.
Gặp phải sự việc như vậy nhưng Nhân Nhân vẫn không từ bỏ ước mơ, Trần Bội chỉ còn biết cố gắng hết sức giúp Nhân Nhân tìm kiếm cơ hội. Về giám đốc Trần, sau này cô sẽ tìm cơ hội quay lại báo thù.
Giang Như Lục đợi sau khi Trần Bội ra ngoài, cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. Cô chuẩn bị tới ngôi chùa mà mẹ cô thường hay đến, chắc chắn không chỉ có một hai ngày. Ăn sáng xong, cô để lại lời nhắn cho Trần Bội rồi mới ra ngoài.
Giang Như Lục muốn về nhà, Giản Nhân Nhân nhất định cũng muốn về nhà. Dù không có tác dụng đi nữa, suy cho cùng cũng phải làm một số việc để thay đổi tình hình.
Ra ngoài từ sáng sớm mà mãi đến trưa mới tới nơi, Giang Như Lục đặt một gian phòng ở nhà dân. 
Hiện tại không phải mùa cao điểmnên giácũng không đến nỗi mắc. Cho thuê trọ là một cặp vợ chồng trung niên, vô cùng thân thiện. Biết Giang Như Lục chưa ăn cơm, họ đã nhiệt tình mời cô ăn trưa. Mặc dù chỉ là cơm canh đơn sơ nhưng vô cùng ngon miệng và thoải mái.
Ăn cơm trưa xong,Giang Như Lục bắt đầu lên chùa. 
Ngôi chùa này quy mô nhỏ, cũng không nổi tiếng lắm, nhang khói cũng không nhiều, song cô có ấn tượng rất tối với hòa thượng và trụ trì ở đây. Vì vậy suy nghĩ đầu tiên mới là đến đây.
Vừa vào trong chùa thì nghe thấy mùi đàn hương.Giờ là mùa hè, mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu, trong viện có vài tăng nhân đang quỳ, nhìn thấy cô thì chào hỏi rất lịch sự.
- Tôi muốn gặp trụ trì của quý tự.- Gương mặt Giang Như Lục bị nắng làm đỏ ửng, cô khẩn thiết nói.
Trong đó có một hòa thượng lắc đầu, trả lời:
- Trụ trì đi vân du vẫn chưa quay về
Giang Như Lục thật sự tuyệt vọng rồi, cô thật sự không biết tìm ai ngoài vị trụ trì hòa nhã bác ái.Cô thật sự không còn cách nào khác.
Có lẽ thấy cô quá đỗi đau buồn, một vị hòa thượng khác nói: 
- Thí chủ, cô trước tiên qua hiên nhà ngồi nghỉ ngơi đi, thời thiết oi bức, có chuyện gì từ từ nói.
Giang Như Lục ngồi trong hiên, làm gì có tâm tình uống trà. Cả người vốn đổ mồ hôi ước dẫm nhưng do không khí trong chùa quá đỗi an yên bình hòa, cô cũng tự nhiên mà bình tĩnh trở lại.
- Đại sư huynh ra ngoài cùng sư phụ rồi, hay là tìm nhị sự huynh? Đệ thấy sắc mặt vị nữ thí chủ vô cùng lo lắng, chắc là có chuyện gấp.
Mấy vị hòa thường bàn bạc với nhau cuối cùng quyết định đi tìm nhị sư huynh của họ.
Thanh Minh đang nghỉ trưa ngồi thiền tĩnh tâm, bị các sư đệ làm tỉnh giấc, nhanh chóng rửa sạch mặt mũi đã tỉnh táo hơn hẳn.
- Nhị sự huynh, có vị nữ thí chủ đến tìm trụ trì hình như có việc vô cùng quan trọng hỏi sao cũng không trải lời. Chúng đệ hết cách chỉ đành tìm nhị sư huynh.
Thanh Minh gật đầu:
- Vậy để huynh qua hỏi thử.
Đây là lần đầu tiên Thanh Minh gặp cô, cửa dù không đóng nhưng Thanh Minh vẫn lịch sự gõ cửa. Giang Như Lục quay đầu lại, thấy đứng trước của là Thanh Minh đang mặc tăng y, đôi mắt rất sáng. 
Ngoài viện, ve sầu kêu vang từng hồi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thanh Minh thoáng sửng sốt trong giây lát, hai tay chấp lại hành lễ.
Giang Như Lục không biết có nên đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói với người trước mặt này không
Trên thực tế, nếu như trụ trì thật sự đứng trước mặt cô, cô cũng chưa chắc có thể mở miệng nói thành lời. Đúng vậy, đúng là không thể hiểu nổi sự tình này như thế nào. Nếu cô nói ra mọi chuyện, chưa kể đến có người tin cô hay không, phần lớn những người nghe có lẽ đều sẽ cho rằng cô bị thần kinh.
- Thí chủ, không biết cô tìm Trụ trì của chúng tôi có việc gì quan trọng không?- Thanh Minh từ nhỏ tới lớn đều ở trong chùa miếu, cậu đã gặp qua rất nhiều vị nữ thí chủ. Nhưng không hiểu vì sao, khi gặp đôi mắt trong veo này, cậu bỗng cảm thấy lòng bàn tay rịn chút mồ hôi.
Giang Như Lục cúi gục đầu có chút suy sụp tinh thần, cuối cùng liền lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì. Cô đột nhiên nhận ra, bản thân không có cách nào kể lại mọi chuyện được.
Làm sao bảo cô mở miệng nói ra được chứ. Cứ cho là cô nói rõ rồi, thì liệu có ai tin cô không? Nếu như cô là vị sư phụ kia, đoán chừng cô cũng chẳng thể tin nổi nữa, vậy thì hà cớ gì phải nói ra chứ.
Cô hiện tại luôn luôn bị ám ảnh,nỗi ám ảnh cô muốn quay lại như trước đây. Nhưng không có cách , bản thân có lẽ phải làm quen với thân thể này. Cô còn bố mẹ cần phải hiếu kính, bố mẹ chỉ có một đứa con gái là cô thôi. Hiện tại cô không có hứng thú cũng không có tâm ý để tìm hiểu trải nghiệm cuộc sống mới trong thân thể của người khác.
-Không có gì, đợi Trụ Trì trở về tôi sẽ tới thăm hỏi sau, xin cảm ơn.
Chút ánh sáng trong mắt Giang Như Lục dần dần biến mất.
Cô thật sự không biết có thể tìm ai đây.
Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng này của cô, khiến cho cậu nhớ đến cách đây vài tháng, cũng có một vị nữ thí chủ, tâm trạng cũng đau khổ như cô vậy. Làm người xuất gia, cậu vốn dĩ không nên hỏi những chuyện quá khứ của các thí chủ. Tất nhiên, khi cô không muốn nói, cậu cũng không thể cứ theo hỏi đến cùng được.
<em>*</em> 
Giang Như Lục quay lại khu kí túc. Sau khi gọi một ít mì xào, cô liền trở về phòng. Cô ngồi trên giường, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.
Cô đã từng xem qua một quyển sách, hiện tại mới chợt nhớ đến, tuy nhiên ấn tượng vẫn cực kỳ sâu sắc. Quyển sách đó không có tên nhà xuất bản, nhìn càng giống của một ai đó tự viết hơn. Trong đó viết một chút chuyện cổ quái kỳ lạ, trong đó cũng nói đến việc linh hồn dời đi nhập vào một thân thể khác.
Ghi lại như thế này được coi là sự tích hiện đại. Sau đó còn nói, trong không gian phát sinh ra nhiều biến hóa, mới dẫn đến những biến cố như thế này.
Có thể chờ đợi thời cơ đến, hoặc có thể tự đi tìm lấy thời cơ đó.
Nếu chờ đợi cơ hội đến thực ra cô có thể hiểu được phần nào. Chẳng qua chỉ là một chữ“Đợi”, đợi đến khi kì tích xảy ra.
Nhưng tự tạo cơ hội là như thế nào?
Cô nhớ đã từng xem qua trong một bộ phim truyền hình, cũng có nói qua vấn đề này. Cũng có thể là do những nhà biên kich bịa chuyện thôi. Có điều, tất cả những điều liên quan đến những chuyện cô đang trải qua, cô đều để ý đến.
Người sắp chết, hoặc là những sinh mệnh sắp trút hơi thở cuối cùng, có thể có hiện tượng di hồn. Nhưng y học và khoa học đều không có cách nào để kiểm chứng chuyện này.
Giang Như Lục hiện tại không có chút khẩu vị nào, nhưng bụng có cảm thấy hơi đói, cô liền ăn một chút mì xào rồi đóng hộp lại.
Đợi đến buổi tối tầm khoảng 9, 10 giờ, cô đi ra khỏi kí túc xá. Bác quản lý kí túc thuận miệng liền hỏi một câu:
- Cô gái, muộn như vậy rồi, cháu còn đi đâu nữa?
- Cháu không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát - Giang Như Lục trả lời.
- Vậy cháu chú ý an toàn một chút nhé, có chuyện gì phải gọi ngay cho cô, đừng đi xa quá đấy .
Bác chủ quản cảm thấy Giang Như Lục có tướng mạo quá xuất chúng. Một thân một mình đi ra ngoài đã không an toàn rồi, bây giờ lại muộn như vậy . Bác định bảo chồng mình đi cùng phía sau, nhưng sợ Giang Như Lục biết lại hiểu nhầm ý tốt của hai vợ chồng.
<strong>*</strong> 
Thanh Minh mãi vẫn không ngủ được bèn quyết định đứng dậy. Cậu vẫn luôn cảm thấy vị nữ thí chủ hôm nay có chút kỳ quái, trên người toát lên một tia tuyệt vọng. Cô ấy sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch chứ.
Thật ra mỗi năm, những nam thanh nữ tú si tình đến chùa miếu rất nhiều, những người muốn tự sát cũng không ít. Nhưng không có người nào lại khiến cho cậu để ý như vậy. Thanh Minh mặc quần áo chỉnh tề, cầm đèn pin chiếu sáng đi ra ngoài miếu. Cậu biết dưới chân núi có chỗ dừng chân, vậy vị nữ thí chủ kia có thể đang ở đó. Bất luận như thế nào, cậu cũng phải đi hỏi cho rõ ràng một chút.
Giang Như Lục có tướng mạo xuất chúng, thêm nữa cậu lại là hòa thượng ở trong chùa. Tất cả mọi người đều quen biết khá lâu rồi nên bác chủ quản cũng yên tâm nói với cậu, còn chỉ cho cậu hướng đi của Giang Như Lục.
Thanh Minh càng đi càng cảm thấy những gì bản thân suy đoán là chính xác, bằng không, muộn như vậy còn đi ra ngoài làm gì ?
Gần đó có núi, cũng có nước.
Thanh Minh bước nhanh trên đường, sợ rằng nếu mình đi quá chậm thì sẽ không kịp cứu vãn một sinh mệnh.
Giang Như Lục đứng ở bên cạnh đập chứa nước. Cô không biết bơi, bởi vì khi bố cô dạy cô tập bơi, cô bị uống mấy ngụm nước, cảm thấy cực kì khó chịu. Sau đó cô liền bài xích việc bơi lội.
Nếu bây giờ cô nhảy xuống dưới, liệu có thể được di hồn một lần nữa chứ. Nói không chừng, còn có thể trở về với thân thể của cô nữa.
Lòng bàn tay Giang Như Lục rịn mồ hôi. Cô nhìn dòng nước sâu không thấy đáy, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Cô sao có thể vì muốn trở về thân thể trước đây, mà lại làm ra chuyện như thế này chứ ?
Không phải bố mẹ đã dạy cô rồi sao.
Nếu như thật sự cô có thể trở về thân xác ban đầu của cô, mà thân xác của Giản Nhân Nhân lại chết rồi, vậy Giản Nhân Nhân kia chẳng phải sẽ biến thành cô hồn dã quỷ sao ?
Cô sao có thể ích kỉ như vậy được, sao có thể tàn nhẫn như vậy được ?
Lúc nãy nghĩ rất đơn giản, cùng lắm là chết thôi. Nhưng người chết là cô sao? Không phải, người chết là người khác, người chết chính là Giản Nhân Nhân.
Cô không thể đem thân thể của người khác ra làm trò đùa được, cũng không thể lấy sinh mệnh của người khác đặt cược được. Nếu thật sự cô trở thành người như vậy, vậy cô đã đánh mất đi nhân cách của mình, cô thật sự không muốn như thế.
Thanh Minh nghe thấy tiếng người khóc. Mặc dù cậu đã xuất gia từ nhỏ, nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi quỷ thần. Chẳng qua lúc này việc cấp bách, cứu người là quan trọng hơn hết. Cậu nhanh chóng men theo tiếng khóc đến trước bãi cỏ, liền nhìn thấy Gianh Như Lục đang ôm gối khóc.
Cậu thở phào một hơi, may mà vẫn đến kịp.
Thanh Minh bước nhanh qua bãi cỏ, cuối cùng dừng lại trước mặt cô. Cậu ngồi xổm xuống, rút chiếc khắn tay đưa cho cô:
-Thí chủ, cái chết không thể giải quyết được vấn đề gì hết .
Hiện tại, Giang Như Lục rất cần một người làm trụ cột tinh thần. Cho nên cô không quan tâm người trước mặt là ai,chỉ vươn tay ra ôm lấy cậu, đem khuôn mặt chôn nơi cổ cậu mà gào khóc.
Từ bé đến lớn cô đều đã sống theo lễ nghi khuôn phép, bố mẹ luôn yêu thương nhau, gia đình đầm ấm. Trong cuộc sống, có thể coi không có gì đặc sắc, cũng có chút bình lặng. Thật ra, cô không sợ chết, thứ cô sợ chính là để lại một mình bố mẹ cô đơn trên đời này, như vậy thì phải làm sao đây?
+ "
-------oOo-------