– Mẹ biết con nghỉ cha mẹ quan niệm cổ hủ. Nhưng có điểm này, con sau này đã là vợ, là mẹ. Địa vị nhà họ Thẩm quá cao mẹ sợ con chịu khổ nhưng mẹ thấy Tây Thừa cũng được, nhà họ cũng không làm mọi chuyện rối ren lên. Người nhà họ bây giờ quý con, thật ra là xem trọng đứa bé chưa chào đời kia. Con nghe lời mẹ, kết hôn với Tây Thừa rồi sinh đứa bé ra. Hai con hoà thuận mà sinh sống, tinh cảm có thể từ từ bồi đắp. Hay ít nhất nếu các con không hợp nhau sau này li hôn cũng không phải không được.
Mẹ Giản thật lòng lo lắng nói :
– Bây giờ bất kể là con không chồng mà sinh con hay phá thai đều rất phiền phức, ly hôn dù nghe cũng không hay ho nhưng mẹ nghĩ khi đó nhà họ Thẩm cũng không xử tệ với con. Quan trọng hơn hết là đứa bé này sinh ra đời sau này sẽ là Rồng là Phượng.
Lời này có thể nói là lấy hết ruột gan ra mà nói. Giản Nhân Nhân hiểu nỗi khổ tâm của người mẹ, nhưng vẫn không tiếp thu nổi.
– Mẹ với cha con đã bàn với nhau rồi, nhà mình sẽ không đòi hỏi nhiều. Quê nhà ta cưới hỏi thế nào thì làm thế ấy. Chúng ta đem lễ vật của nhà họ Thẩm chia làm 2 phần. Một phần gộp cùng tiền của cha mẹ tích cóp cho con đi mua nhà ở Nam Thị. Nam Thị cách nhà chúng ta cũng gần, đi xe 2 tiếng là tới. Bây giờ đang phát triển, mỗi người vẫn cần một chốn an cư lạc nghiệp. Nếu có một ngày con không ở nhà họ Thẩm nữa thì con còn có ngôi nhà cho mình. Đây xem như là của hồi môn của cha mẹ cho con.
– Phần còn lại con tự mình để dành. Còn mấy lời mẹ nói sau đây con phải nhớ thật kỹ.
Mẹ Giản đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
– Con nghe đây
– Người nhà họ Thẩm cho con thì con cứ nhận. Họ cho con thì con cầm, không cho con thì con đừng tranh giành. Trong người con vẫn có tiền. Ngoài ra mẹ biết con vẫn muốn làm diễn viên. Nếu nhà họ Thẩm không phản đối thì con cứ tiếp tục làm, nếu họ không đồng ý thì con tìm công việc khác đi. Con đừng bao giờ cậy nhà họ Thẩm có nhiều tiền mà an tâm. Làm người bất kể lúc nào cũng phải tự có năng lực nuôi sống bản thân.
Những lời này đã làm cho sắc mặt Giản Nhân Nhân khá hơn rất nhiều. Bất luận cha mẹ của Giản Nhân Nhân cổ hủ thế nào nhưng có thể thấu hiểu như vậy là tốt.
– Con cùng Thẩm Tây Thừa đã bàn bạc với nhau rồi. Anh ấy không có ý kiến gì với con làm diễn viên, sau này con sẽ tiếp tục đóng phim. – Giản Nhân Nhân nói lên dự định của mình. – Con sẽ không từ bỏ con đường này, không dễ gì cố gắng được đến nay không thể chưa có thành tích gì đã bổ cuộc được.
– Hai con đã bàn bạc vậy là tốt rồi. Mẹ thấy người nhà họ Thẩm có quyền có thế nhưng cũng không phải loại người không hiểu chuyện. Chỉ cần Tây Thừa ủng hộ con, những ngày tháng sau này của con sẽ đỡ hơn rất nhiều. Mặc dù mẹ hy vọng con sẽ không sống dựa vào đàn ông nhưng đã kết hôn rồi thì chính là gia đình, vợ chồng đồng lòng vẫn hơn.
Vợ chồng?
Giản Nhân Nhân vẫn cảm thấy hai từ này thật không chân thực.
Cô cùng Thẩm Tây Thừa có điểm nào giống đôi vợ chồng. Tương lai sống chung với nhau thế nào cô vẫn rất mù mờ.
Ngày hôm sau, gia đình Giản Nhân Nhân cùng với nhà họ Thẩm cùng nhau đi đến bệnh viện để cho Giản Nhân Nhân khám thai.
Tất cả đều rất tốt, đến cả Giản Nhân Nhân cũng bội phục năng lực sinh tồn mạnh mẽ của đứa con trong bụng mình. Đã phòng ngừa mà vẫn có thai, xác xuất rất hiếm. Hơn nữa, đứa bé đã có tim thai rồi, không còn là phôi thai, sau này các bộ phận khác sẽ từ từ hình thành.
Giản Nhân Nhân nghiêng đầu nhìn Thẩm Tây Thừa, thấy anh vô cùng chăm chú nghe âm thanh của nhịp tim đập.
Bác sĩ chỉ một nơi nói cho bọn họ biết đó là phôi thai, tim thai đập cũng có thể nhìn thấy.
– Có điều gì cần chú ý không? – Thẩm Tây Thừa hỏi. – Tôi lần đầu tiên làm cha nên có rất nhiều thứ không rõ.
Nghe Thẩm Tây Thừa nói vậy, Giản Nhân Nhân ngạc nhiên nhìn anh.
Cô cho là ở độ tuổi của anh chắc chắn đã quen không biết bao nhiêu cô gái rồi. Nhưng anh thì nói đây là lần đầu tiên làm cha.
Xem ra cô cũng là kì tích trong cuộc đời của người khác. Rõ ràng đã sử dụng biện pháp phòng tránh rồi vẫn có thai.
– Nhớ chú ý nghĩ ngơi, phương diện ăn uống cũng cần được quan tâm. Lát nữa tôi sẽ đưa anh một quyển sách, trong đó có ghi đầy đủ những điều cần chú ý. – Bác sĩ đã biết sơ về hoàn cảnh của người đến.
– Đúng rồi, nếu bị bệnh nhất định phải đến bệnh viện, sử dụng thuốc hay chích thuốc đều phải được bác sĩ xem xét kĩ lưỡng. Nếu ra ngoài phải chú ý an toàn. Ngoài ra, bây giờ đang ở thời kỳ đầu mang thai nên có một số chuyện tôi nghĩ hai người cũng hiểu. Bia rượu, thuốc lá đều phải tránh tuyệt đối.
– Được
Thẩm Tây Thừa lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
– Bác sĩ, tôi là diễn viên. Bình thường hẳn là vẫn có thể tiếp tục công việc chứ? Giản Nhân Nhân hỏi.
– Có thể, nhưng nhớ tốt nhất là không thức đêm. Chỉ cần đừng làm việc cường độ cao, cẩn thận một chút thì vẫn có thể tiếp tục công việc.
Giản Nhân Nhân nghe câu trả lời này cũng không lấy làm lạ. Có rất nhiều tin tức nói nữ diễn viên mang thai vẫn quay phim đấy thôi.
Cuối cùng bác sĩ dặn dò họ nhớ kiểm tra định kì, sau đó còn có cái gì siêu âm độ mờ da gáy NT , sinh con bây giờ phức tạp như vậy đấy.
Vào buổi trưa, hai nhà Thẩm Giản cùng nhau đi ăn cơm, đặt một phòng ăn lớn, dường như gương mỗi người đều vui vẻ.
Giản Nhân Nhân nhìn Thẩm Tây Thừa, biểu cảm trên mặt anh dường như không có biểu cảm trên mặt anh dường như không có gì thay đổi, nhưng hôm nay khoé mắt luôn có ý cười. Cô nghĩ vẻ mặt anh lúc ở bệnh viện hào hứng như vậy trong lòng anh thật ra cũng muốn có đứa con này. Lần đầu đi kiểm tra anh còn để ý kĩ hơn cả cô.
Thẩm Tây Thừa thấy Giản Nhân Nhân chăm chú nhìn mình, anh lập tức thu hồi niềm vui khó mà nhận ra trên gương mặt.
Giản Nhân Nhân:
–.........................
Người này vẫn biết quan sát sắc mặt người ta.
Biết trong gian phòng này chỉ có mình cô là không lấy gì lắm hào hứng. Vì vậy anh cũng không dám thể hiện cảm xúc thật ra bên ngoài.
Trước khi gọi món, người chuẩn bị làm ông nội Thẩm Danh Thắng đã kiểm tra xem phụ nữ mang thai không được ăn gì sau đó mới gọi món. Vì vậy một bàn đầy thức ăn ngon cô có thể ăn thoải mái.
– Tôi cùng bố con bé định 2 ngày sau về quê. – Mẹ Giản nói. – Chúng tôi chuẩn bị đưa Nhân Nhân về cùng, việc này trong ngoài đều phải lo liệu cả.
Mẹ của Thẩm Tây Thừa lập tức trả lời:
– Chị thông gia, chị đừng lo nhiều cho vất vả. Thế này đi, để Tây Thừa cùng về chung. Tôi biết tập tục nơi anh chị, vốn nên là thân thích bên nhà trai cùng nhà gái cùng nhau ăn mừng. Tuy nhiên bây giờ tổ chức ở 2 nơi, nhưng về lý mà nói thì nhà tôi cũng vẫn phải sắp xếp.
– Tây Thừa, con chịu khó chạy đi chạy lại một chút. Lễ mừng ở công ty, còn có tiệc ở khách sạn đều phải chuẩn bị cho tốt. – Mẹ Thẩm Tây Thừa nghĩ nghĩ lại nói. – Chị thông gia, tôi biết anh chị chú trọng họ hàng, bất luận thế nào Tây Thừa vẫn nên đi ra mắt bên họ hàng anh chị một lần.
Xem ra bà  Thẩm thực sự rất có lòng, tìm hiểu rất kỹ về tập quán ở quê nhà họ Giản.
Điều này làm mẹ Giản cũng an tâm không ít.
Bố Giản ngày thường không nói nhiều giờ cũng đặt ly xuống, nhìn Giản Nhân Nhân rồi lại nhìn Thẩm Tây Thừa nói:
– Bố tham dự mấy đám cưới đều thấy người ta chiếu rất nhiều ảnh cưới, trước cửa nhà hàng cũng có để ảnh cô dâu chú rể. Ngày trọng đại gần kề, 2 đứa mau đi chụp ảnh cưới đi.
Kết hôn thật sự là một việc rất phiền.
Không chỉ chụp ảnh cưới mà còn phải lựa nhẫn cưới nữa.
Sau khi ăn trưa xong cha mẹ Thẩm Tây Thừa đưa cha mẹ Giản Nhân Nhân đi tham quan để không gian riêng tư cho cả 2.
Mặc dù sắp kết hôn rồi nhưng thật sự 2 người không thân quen.
Thẩm Tây Thừa nhẹ giọng hỏi:
– Em có mệt không?
– Không mệt.
– Em có muốn đi đâu chụp ảnh cưới không?
Chuyện này thật sự Giản Nhân Nhân chưa hề nghỉ tới.
Mặc dù mặc áo cưới là chuyện lúc nhỏ cô từng mơ ước. Nhưng chuyện như vậy, không phải cùng người mình yêu kết hôn mà chỉ vì có thai mới kết hôn cô chỉ nghĩ càng đơn giản càng tốt. Trước đây cô có bạn vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, đi nước ngoài chụp ảnh cưới kết quả bị nắng cháy da lại còn mệt muốn chết. Bọn họ bây giờ chỉ là làm cho xong chuyện không cần quá để tâm làm gì.
– Tôi bây giờ cũng không tiện ra ngoài chạy tới chạy lui, chụp sao cũng được.
Sao cũng được?



P/s: Truyện về sau khi tiểu Mặc Mặc ra đời mới hay hơn nha mn. Rất moe😍