Từ khi Giản Nhân Nhân biến thành Kiều Âm thì cô đã không còn nhớ những ngày tháng là Giản Nhân Nhân lúc trước nữa. Rốt cuộc chỉ là một giấc mơ hay là sự thực?

Cố gắng nhớ lại nhưng cô không thể nào nhớ được những ký ức cuối cùng khi cô là Giản Nhân Nhân nữa. Cô chỉ mơ hồ tỉnh lại rồi biến thành Kiều Âm, một Kiều Âm mười ba tuổi.

Lúc Kiều Âm vừa ra đời sức khoẻ đã không tốt, có một vị cao nhân xem cho cô bé nói rằng Kiều Âm sẽ không sống được quá mười ba tuổi.

Kiều gia là một gia tộc lớn ở Tây Thành, Kiều Âm lại là cô con gái độc nhất của gia tộc nhà họ. Không chỉ có bố mẹ mà đến ông nội đều vô cùng thương yêu chiều chuộng Kiều Âm, nên khi nghe lời dự đoán này thì ai nấy đều tức giận đến choáng váng. Dù vậy nhưng họ cũng không làm khó vị cao nhân này. Còn đối với Kiều Âm thì ngày càng quan tâm săn sóc hơn. Vì vậy tuổi thơ của Kiều Âm không thiếu một thứ gì cả, thứ duy nhất cô thiếu chính là tự do.

Nhưng dù có được gia đình bảo vệ nâng niu đến thế nào thì trước sinh nhật mười ba tuổi một ngày Kiều Âm bỗng nhiên sốt cao dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Bố mẹ Kiều ngày nào cũng túc trực bên cạnh giường bệnh của cô. Ai ngờ được cô bé vẫn ngừng thở, đêm đó mẹ cô cũng lâm vào hôn mê bất tỉnh. Thế nhưng rốt cuộc kỳ tích đã xuất hiện, khi mọi người đang bận rộn lo chuyện hậu sự cho Kiều Âm thì cô bé bỗng tỉnh lại, tất cả đều bình thường chỉ như vừa ngủ một giấc rồi tỉnh dậy mà thôi.

Người Kiều gia lại đi tìm vị cao nhân kia, kết quả ông ta cũng rất kinh ngạc, nói số mệnh con người sao có thể thay đổi sau một đêm được. Người Kiều gia không để ý đến sự kinh ngạc của ông ta mà chỉ hỏi xem sau này Kiều Âm có được bình an hay không. Vị cao nhân hết cách đành nói tương lai cô bé sau này suôn sẻ bình an.

Không ai biết rằng Kiều Âm thật sự đã mất rồi, Kiều Âm bây giờ chính là Giản Nhân Nhân.

Sau khi Giản Nhân Nhân tỉnh lại thì đã thử nói với bố mẹ về kỳ tích xảy ra trên con người cô. Nhưng khi cô vừa mở miệng thì mẹ nhìn cô rồi rơi nước mắt. Cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm nói ra sự thật, cứ như vậy cô biến thành Kiều Âm.

Kiều Âm muốn thử đi Đế Đô để xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã bị bố mẹ quá yêu thương con gái ngăn cản. Sau này cô dùng điện thoại của mình gọi qua, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gọi được nhưng không ngờ lại có kết nối. Lúc đó Kiều Âm mới biết rằng, giống như cô biến thành Kiều Âm thì cũng có một người khác biến thành Giản Nhân Nhân.

Rất nhiều lần cô muốn nói gì đó với Giản Nhân Nhân, chí ít thì người trên thế giới này gặp phải chuyện như cô không phải chỉ có một, nhưng cô lại không nói gì cả.

Cô nhớ bố mẹ nên gọi điện thoại cho hai người. Dù lần nào cũng lấy lý do nhầm số điện thoại để cúp máy nhưng không thể không nói trong mấy năm trở thành Kiều Âm, đó chính là niềm an ủi duy nhất của cô.

Kiều Âm không phải chưa từng nghĩ qua chuyện sẽ đến Nam Thị gặp bố mẹ, nhưng lúc cô đã nghĩ ra cách đến đó để không bị bố mẹ Kiều phát hiện thì thấy bộ phim của Giản Nhân Nhân được phát sóng. Giản Nhân Nhân chỉ đóng vai phụ trong bộ phim đó nhưng cô vẫn xem rất chăm chú và cũng bắt đầu từ khi ấy cô đã hiểu ra một chuyện, nếu người đó đang nỗ lực thích ứng với cuộc sống của Giản Nhân Nhân, thậm chí còn biến mình thành Giản Nhân Nhân. Vậy còn cô thì sao? Cô cũng nên làm như vậy đi.

Năm cô mười tám tuổi thì không còn ai ngăn cản khi muốn đến Nam Thị nữa. Cô đến Nam Thị, đến quê hương thân thuộc của mình nhưng giây phút cô đứng ở đầu phố bỗng nhiên cảm thấy rất hoang mang.

Cô bây giờ rốt cuộc là Giản Nhân Nhân hay Kiều Âm? Sợ rằng đến chính cô cũng không biết.

Không cần cô đi nghe ngóng cũng biết được chuyện Giản Nhân Nhân đã lấy Thẩm Tây Thừa vào thời điểm Giản Nhân Nhân bắt đầu có danh tiếng trong giới giải trí, về sau lại gặp phải chuyện tin đồn nhảm vài năm trước. Cô hoàn toàn không quen biết gì người đó nhưng chỉ cần nghe ngóng từ bố mẹ và anh trai là có thể biết địa vị của Thẩm gia ở Đế Đô. Cô bắt đầu lo lắng, lo lắng Giản Nhân Nhân có thực sự sống tốt hay không?

Kiều Âm về lại khách sạn tắm rửa, mặc lên bộ váy liền màu đỏ mà cô phải lựa rất lâu mới chọn được. Sau đó cô trang điểm, tỉ mỉ hơn bất cứ lần nào trước đó.

Cô có thể nhận ra sự kinh ngạc trong ánh mắt của Phong Tấn khi anh nhìn mình.

- Thật sự không cần anh đi cùng sao? - Phong Tấn hỏi.

Kiều Âm lắc đầu nói:

- Em biết anh còn có bữa tiệc với Thẩm tiên sinh. Anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em.

Phong Tấn còn đùa cô:

- Đây là lần đầu tiên anh thấy em trang điểm tỉ mỉ như vậy đấy. Bình thường bọn mình đi hẹn hò cũng không thấy em như thế này.

Kiều Âm nhếch môi:

- Có thể là vì đi gặp người mà mình thích.
Phong Tấn nhíu mày:

- Em không thích anh sao?

Thật ra trong suy nghĩ của Kiều Âm mười ba tuổi kia vẫn chỉ là một Giản Nhân Nhân được sinh ra trong một gia đình bình thường. Nhưng một cô gái hai mươi ba tuổi như cô lại chân chính trở thành tiểu thư của Kiều gia. Cô đã sớm biết rằng, dù người Kiều gia có nâng niu mình như viên ngọc quý trong tay thì sau này cô vẫn sẽ phải gánh vác trách nhiệm của Kiều Âm. Cho nên lúc bố mẹ hỏi cô có đồng ý thử qua lại với Phong Tấn hay không, cô đã không chút mảy may do dự.

Trong mười năm này cô đã thực sự trở thành Kiều Âm rồi, cho nên mới có dũng khí để gặp Giản Nhân Nhân như vậy.

- Có thích. - Kiều Âm gật đầu.

Phong Tấn biết cô chỉ là thuận miệng nói ra câu đó nhưng tâm tình anh vẫn tốt lên rất nhiều.

Chuyện này khiến cho lúc anh gặp người lão luyện như Thẩm Tây Thừa mà trên mặt vẫn giữ nét cười tươi tắn.

- Vợ tôi hôm nay có vở kịch mới nên không thể đến đây cùng dùng bữa với chúng ta được. - Thẩm Tây Thừa nói.

Trong mắt của Phong Tấn, Thẩm Tây Thừa thật sự là một người khiến cho người khác phải ngưỡng mộ. Hơn hai mươi tuổi tiếp quản doanh nghiệp gia đình, hai mươi năm trôi qua, Thẩm gia vẫn luôn ở trên đỉnh cao thậm chí còn phát đạt hơn trước rất nhiều.

Bố từng nói với anh rằng, Đế Đô chỉ có Thẩm Tây Thừa, bao nhiêu năm nay cũng chỉ một người đó.

Phong Tấn dù vẫn còn trẻ nhưng không có ý xem thường lời nói này. Qua vài lần tranh chấp cùng Thẩm Tây Thừa trong kinh doanh, anh thật sự bái phục con người này.

- Tôi biết.

Phong Tấn mỉm cười gật đầu. Trên ngón áp út anh có đeo một chiếc nhẫn, dù anh và Kiều Âm vẫn chưa kết hôn nên mới chỉ là nhẫn đính hôn thôi nhưng anh vẫn đeo rất cẩn thận. Qua đấy có thể thấy được sự trân trọng của anh với cuộc hôn nhân này.

- Vợ sắp cưới của tôi cũng chính là fan hâm mộ của Thẩm phu nhân, cô ấy đã sớm mua vé xem kịch, không chừng bây giờ cũng tới nhà hát rồi, nói là phải đi cổ vũ.

Thẩm Tây Thừa ngạc nhiên hỏi:

- Kiều tiểu thư là fan hâm mộ của vợ tôi?

Phong Tấn gật đầu nói:

- Đúng, từ trước đến giờ cô ấy chỉ hâm mộ mỗi Thẩm phu nhân, trong điện thoại cũng toàn là ảnh của phu nhân.

Đây đúng là chuyện đáng ngạc nhiên, Thẩm Tây Thừa cũng không ngờ tới tiểu thư của Kiều gia lại là fan hâm mộ của Giản Nhân Nhân. Lát nữa về nhà nhất định phải nói chuyện này cho Nhân Nhân nghe, đến lúc đó biểu hiện vui mừng tự đắc của cô nhất định sẽ rất đáng yêu.

Một trong hai nhân vật chính của câu chuyện là Kiều Âm, sau khi rời khỏi khách sạn cô liền nói tài xế đưa mình tới nhà hát kịch. Lúc nhìn bên đường có cửa hàng hoa cô bèn muốn xuống mua một bó.

Ở đây khá đông người nên tài xế hỏi cô:

- Tiểu thư, cô muốn mua hoa gì để tôi đi mua giúp cô.

Kiều Âm vừa xuống xe vừa nói:

- Không cần, tôi tự đi mua được.
Sau khi nói xong cô đóng cửa xe lại, cầm lấy túi xách đi đến cửa hàng hoa.

Cô rất cảm kích Giản Nhân Nhân. Cô biết cuộc sống hôn nhân của Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân rất hạnh phúc. Cô nghĩ một gia tộc như Thẩm gia, Giản Nhân Nhân có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Thẩm Tây Thừa, chắc hẳn tình cảm của họ rất sâu đậm. Giản Nhân Nhân đã sinh cho Thẩm Tây Thừa hai đứa con một trai một gái, vì được bảo vệ tốt nên trước giờ trên mạng đều không có ảnh của bọn trẻ. Cô cũng biết mẹ đã sớm được đón tới Đế Đô, bây giờ bố cũng đến đây, một nhà ba người sẽ không còn bị chia cắt nữa.

Cô đột nhiên nhớ lại lúc học năm ba đại học, bố cô từng nói rằng, sau này cô đi lấy chồng rồi chỉ sợ rằng đón năm mới cũng chỉ còn có hai bố mẹ thôi.

Bây giờ như vậy là quá tốt rồi, Giản Nhân Nhân đối xử rất tốt với bố mẹ cho nên mới đón hai người đến Đế Đô đoàn tụ. Sau này khi đón năm mới bố mẹ sẽ không còn phải cô đơn nữa. Cô vô cùng cảm kích, cảm kích Giản Nhân Nhân đã thay cô chăm sóc tốt cho bố mẹ.

Kiều Âm chọn một bó hoa rồi quay lại xe, không đến ba mươi phút đã đến nhà hát kịch.

Vé cô mua khá gần sân khấu, là hàng ghế thứ tư.

Giản Nhân Nhân bây giờ đã có thể đảm nhận vai chính trong các vở kịch rồi. Khi vở kịch bắt đầu diễn, Kiều Âm luôn theo dõi chăm chú từ đầu đến cuối. Chỉ là người ngồi cạnh cô không hiểu lý do vì sao viền mắt của một tiểu thư xinh đẹp lại đỏ hoe như vậy.

- Chị Nhân, hôm nay có một fan hâm mộ đến thăm chị đấy, nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp. - Một đồng nghiệp đi ra sau cánh gà vừa nhìn cô đang trang điểm vừa nói.

Giản Nhân Nhân sững sờ, cô cũng có fan hâm mộ? Sau khi hoạt động tại nhà hát kịch thì fan hâm mộ đến xem cô diễn không nhiều, hai năm gần đây ít đi trông thấy.

Thực ra bây giờ cô cũng có không ít fan hâm mộ trong giới kịch nói, nhưng so với giới giải trí thì giới kịch nói vẫn kém thu hút hơn và không sôi nổi bằng. Giản Nhân Nhân trước giờ đều không bao giờ thờ ơ với fan hâm mộ của mình, có lúc còn cho người sắp xếp xe tiễn họ về. Cô bảo trợ lý chuẩn bị trà, một lát sau liền trông thấy một cô gái xinh đẹp tiến vào.

Thật sự rất xinh đẹp, cô gái mặc một bộ váy liền màu đỏ, trong tay ôm một bó hoa còn luôn mang nụ cười trên mặt. Chỉ không biết tại sao viền mắt của cô ấy lại đỏ hoe như vậy.

Trong mười năm này, Kiều Âm đã có đủ dũng khí để đối mặt nhưng thời khắc này. Nhìn thấy Giản Nhân Nhân, cô vẫn có cảm xúc gì đó khó nói nên lời.

Cô đưa bó hoa cho Giản Nhân Nhân nhỏ giọng nói:

- Em rất thích chị, các bộ phim chị tham gia em đều đã xem hết. Lần này đã đặc biệt đến Đế Đô để xem vở diễn của chị.

Thì ra cô ấy là người ở thành phố khác tới?

Giản Nhân Nhân có chút cảm động, cô nhận lấy bó hoa cười dịu dàng nói:

- Cảm ơn em.

Kiều Âm không yêu cầu chụp ảnh hay ký tên, cô chỉ nhìn chăm chăm Giản Nhân Nhân rồi nói:

- Cảm ơn chị.

Phải là cô cảm ơn Giản Nhân Nhân mới đúng. Cô ấy đã thay cô sống nốt quãng đời còn lại, thay cô chăm sóc bố mẹ, thậm chí cô ấy còn giúp cô hoàn thành giấc mơ trước kia còn dang dở. Dù có phải chính bản thân của cô ấy thích hay không thì cô cũng thật lòng cảm ơn cô ấy.

Cô vẫn chưa hoàn thành giấc mơ của mình mà thậm chí trong mười năm qua cô đã dần quên mất nó. Vậy mà lại có một người dùng cách thức này để tiếp tục.

Nhìn thấy cô ấy đứng trên vị trí cao, giành được giải ảnh hậu, lúc đó cô đang học nhưng bạn học xung quanh đều không hiểu tại sao cô lại khóc nức nở như vậy.

Chỉ có một mình cô biết, vì cô đang cảm động và cô cũng rất tự hào.

- Giản Nhân Nhân, cảm ơn chị. - Kiều Âm nhìn cô, trong mắt có ý cười nói tiếp. - Thật sự cảm ơn chị.

Cảm ơn chị đã trở thành em, cảm ơn!