Thiên kim của Thẩm gia chào đời vào một ngày rất lãng mạn.

Ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân của phương Tây. Vốn dĩ ngày dự sinh là vào tháng ba nhưng chưa đủ tháng Giản Nhân Nhân đã sinh rồi, lúc đó mới mang thai được ba mươi bảy tuần. Ban đầu bọn họ không muốn đưa Mặc Mặc đi theo vì những lúc thế này có thể sẽ không có ai trông thằng bé. Mà trẻ nhỏ cũng nên ít đến những nơi như bệnh viện. Huống chi Giản Nhân Nhân đã từng sinh con rồi, dù lần này khá thuận lợi nhưng cô vẫn mất ít nhất mấy tiếng đồng hồ ở bệnh viện. Mặc Mặc ngày mai phải đi học nhưng Mặc Mặc nhất quyết muốn theo cùng. Người trong nhà cũng hết cách nên bắt buộc phải mang thằng bé theo đến bệnh viện.

Không thể không nhắc đến chuyện, dù là Mặc Mặc hay tiểu công chúa đều sinh vào những ngày rất đặc biệt. Mặc Mặc sinh vào ngày mười chín tháng tư, tiểu công chúa thì sinh vào ngày lễ tình nhân. Giản Nhân Nhân nhìn thấy Thẩm Tây Thừa cuống đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi, ngược lại còn an ủi anh. Cô kéo lấy ống tay áo Tây Thừa kéo anh xuống gần cô rồi nhẹ nhàng thì thầm bên tai:

- Sau này chúng ta không thể đón lễ tình nhân chỉ có hai người được nữa rồi, nếu như vậy công chúa nhỏ sẽ kháng nghị mất.

Trong lòng Thẩm Tây Thừa đầy khẩn trương và lo sợ, không ai có thể thực sự hiểu được tâm trạng anh lúc này. Anh nắm chặt lấy tay cô, nhắc đi nhắc lại nói:

- Lần này không được ngủ lâu như vậy nữa, được không em?

Giản Nhân Nhân cười gật gật đầu:

- Anh yên tâm. Có anh và các con ở bên rồi, em sẽ không như vậy nữa đâu.

- Là em hứa với anh rồi đấy nhé!

Rất hiếm khi thấy Thẩm Tây Thừa lại có dáng vẻ như cậu thanh niên hai mươi tuổi vô cùng muốn có một lời hứa đầu môi thế này. Dù trong lòng anh biết Giản Nhân Nhân không thể tự mình khống chế được những nguy hiểm và bất trắc có thể xảy đến, nhưng anh vẫn muốn chính miệng cô hứa với anh.

Lần đầu tiên Thẩm Tây Thừa cùng vào phòng sinh với Giản Nhân Nhân, đây là yêu cầu lúc đầu của anh.

Không ai ngăn cản anh cả, bước vào phòng sinh, thời gian sinh cũng không mất bao lâu.

Thẩm Tây Thừa lần đầu tiên phát hiện mình không hề dũng cảm, anh còn căng thẳng hơn cả Giản Nhân Nhân. Lúc vừa nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, lần này người ngất xỉu không phải là Giản Nhân Nhân mà là Thẩm Tây Thừa.

Sau khi xử lý xong xuôi hết mọi việc, y tá bế em bé đến bên cạnh cô nhẹ nhàng nói:

- Chị biết em bé là con trai hay con gái không?

Giản Nhân Nhân biết, y tá sợ cô mất đi ý thức nên mới hỏi cô như vậy.

- Con gái.

- Đúng rồi, chúc mừng chị sinh ra một tiểu thiên kim, vừa chào đời đã có mắt hai mí rồi, sau này nhất định sẽ là một cô bé xinh đẹp.

Giản Nhân Nhân đã không còn nhớ rõ dáng vẻ lúc mới sinh của Mặc Mặc nữa, nhưng trong ấn tượng của cô, hai anh em đều có chút giống nhau.

Thẩm Tây Thừa có thêm một cô con gái, bạn bè anh lại phẫn nộ thêm một bậc. Có trai có gái, hợp lại thành một chữ “tốt”. Đây không phải là đứng trên đỉnh cao của cuộc đời thì là gì chứ?

Tên của tiểu công chúa đã được đặt rồi, vì cô bé ngũ hành khuyết thủy nên đặt tên là Thẩm Ý Nồng, tên gọi ở nhà là Nồng Nồng.
Người hưng phấn nhất đương nhiên là Mặc Mặc rồi, lần đầu tiên hai anh em gặp nhau, Mặc Mặc không hề nghịch ngợm như trước. Thằng bé kinh ngạc nhìn Nồng Nồng ngủ say sau khi ăn no sữa, liền nói với mẹ:

- Sao ngày nào em cũng ngủ vậy mẹ?

- Lúc con mới sinh cũng như vậy. – Thẩm Tây Thừa giải thích cho thằng bé.

Vài tháng sau, ai cũng biết tiểu thiên kim của Thẩm gia xinh đẹp, đáng yêu đến nhường nào. Tướng mạo của cô bé là sự kết hợp các ưu điểm của bố mẹ lại với nhau. Đến Thẩm phu nhân cũng tấm tắc khen, cháu gái của bà sau này lớn lên nhất định sẽ là một người đẹp hiếm thấy.

Đây không phải tự khen đâu! Rõ ràng tướng mạo và gen của hai bố mẹ đều bày ra ngay trước mắt rồi. Để nghiêm túc mà nhận xét thì Nồng Nồng lớn lên còn xinh đẹp hơn Mặc Mặc.

Giản Nhân Nhân thường nói hai đứa trẻ này xuất hiện đều mang đến điềm lành cho cô. Lời này không hề giả chút nào. Lúc cô mang thai Mặc Mặc thì được đóng phim với Hà Húc Trạch, coi như có một sự khởi đầu thuận lợi. Sau này mang thai Nồng Nồng lại nhận được vai diễn trong phim “Hương Sam Vãng Sự” của Tôn Đạo. Vốn bộ phim này được coi như phim điện ảnh kén người xem, vậy mà sau khi được công chiếu thì doanh thu phòng vé lại rất khả quan. Một vài liên hoan phim cũng rất thích thể loại phim nghệ thuật điện ảnh ít người quan tâm thế này. Lúc Nồng Nồng tròn một tuổi, Giản Nhân Nhân đã nhận được một trong ba giải điện ảnh Hoa Ngữ Kim Kê cao nhất, hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Điều này đã hoàn thành được giấc mơ mà cô chưa dám nghĩ tới khi mới bước chân vào ngành giải trí, đó chính là trở thành ảnh hậu.

Có người nói, Giản Nhân Nhân là một người có vận may trời sinh, con đường cô đi quá suôn sẻ thuận lợi, dường như không gặp bất kỳ một sự cản trở nào. Lại có người nói, vì sau lưng cô có một gia tộc lớn và một người đàn ông hậu thuẫn, nên cô chỉ cần dốc sức cho sự nghiệp diễn xuất của mình, những chuyện khác không cần phải bận tâm đến. Cũng có người nói, Giản Nhân Nhân thật sự là một người chỉ xuất hiện trong sách vở, lúc mới ra mắt thì chẳng có chút kỹ thuật diễn xuất nào cho đến bây giờ gặt hái được giải thưởng nữ chính xuất sắc phải mất bảy năm. Sự thật này đã chứng minh rằng chỉ cần nỗ lực thì dù không phải thiên tài thì vẫn có thể thành công.

Giản Nhân Nhân biết rằng, có lẽ sau này cô sẽ không nhận thêm vai diễn nào nữa. Không phải vì Thẩm gia mà vì một diễn viên gặp được một đạo diễn hiểu mình là điều không dễ dàng. Huống chi việc gặp được một đạo diễn tốt vừa có kịch bản tốt cơ chứ. Quả thật, chuyện như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được.

Lúc Nồng Nồng được một tuổi, Mặc Mặc cũng sắp bảy tuổi rồi. Thằng bé đã là một học sinh tiểu học.

Hai anh em cách nhau sáu tuổi, khoảng cách cũng không đến nỗi quá xa.

Hàng ngày việc đầu tiên khi Mặc Mặc tan học về nhà chính là âu yếm tình cảm với em gái và chơi cùng em. Nồng Nồng cũng rất thích Mặc Mặc, cô bé bây giờ có thể nói một vài từ đơn giản, đã biết bập bẹ gọi bố gọi mẹ nhưng chưa tròn vành rõ chữ, phát âm từ “anh” hơi khó đối với Nồng Nồng nên cô bé thường gọi Mặc Mặc là “ăn”.

Thật ra Mặc Mặc không phải là một đứa trẻ kiên nhẫn nhưng lại vô cùng nhẫn nại với em gái. Thằng bé vuốt mái tóc của em, lại một lần nữa không ngại phiền phức dạy dỗ Nồng Nồng:

- Là anh, anh không phải là ăn.

- Ăn ăn!

Nồng Nồng rất thích cười, vừa cười là sẽ rớt nước miếng để lộ ra chiếc răng sữa nhỏ. Rất thần kỳ là cô bé có đôi lúm đồng tiền xinh xắn, trong khi cả Thẩm Tây Thừa lẫn Giản Nhân Nhân đều không có. Cuối cùng phát hiện ra hai nhà Thẩm Giản chỉ có ông Giản là có má lúm, cho nên mới nói gen là chuyện không thể nói trước được, cách đời vẫn thường di truyền như thường.

Mặc dù Thẩm Tây Thừa rất thích Nồng Nồng, nhưng vẫn giữ nguyên tắc đối xử với Nồng Nồng y như Mặc Mặc lúc nhỏ trong chuyện không được ngủ cùng bố mẹ. Với chuyện này Thẩm Tây Thừa có lý do rất thỏa đáng. Nếu để Nồng Nồng ngủ cùng bố mẹ, Mặc Mặc sẽ có lý do chính đáng để ở lại không chịu đi.

Nồng Nồng đều giống như các em bé khác, thích nhất là bám dính lấy mẹ. Giản Nhân Nhân không đợi được đã mua rất nhiều đồ đôi mẹ con, bây giờ chỉ đợi Nồng Nồng lớn lên thôi.

Mặc Mặc cũng biết sắp đến sinh nhật của Nồng Nồng rồi nhưng thằng bé vẫn chưa chuẩn bị được quà gì.

Dù nói Thẩm gia cho Mặc Mặc môi trường sống tốt nhất nhưng trên phương diện tiền tiêu vặt thì cả Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa đều vô cùng nghiêm khắc. Từ khi Mặc Mặc lên tiểu học, mỗi tuần sẽ được cho mười đồng tiền tiêu vặt.

Nói ra chắc chẳng có ai tin được rằng mười đồng tiền tiêu vặt này, tổng tài bá đạo tương lai của Thẩm gia đã trải qua bao khó khăn tranh đấu mới có được. Vốn dĩ ban đầu Thẩm Tây Thừa định không cho thằng bé một chút tiền tiêu vặt nào cả, nhưng Mặc Mặc nói các bạn trong lớp đều có mà một mình mình không có thì sau này làm sao mà làm đại ca trong lớp được. Thẩm Tây Thừa lúc này mới đồng ý cho thằng bé tiền tiêu vặt.

Bây giờ vật giá leo thang, mười đồng căn bản không mua được cái gì. Đã thế Thẩm Tây Thừa còn khống chế, anh nghiêm khắc nói với người nhà mình và cả ông bà Giản không được lén lút đưa tiền cho thằng bé. May mọi người trong nhà đều rất thông cảm, biết rõ Mặc Mặc không thiếu thốn thứ gì, muốn ăn gì trong nhà đều có nên căn bản không cần tiêu đến tiền. Đương nhiên Mặc Mặc cũng không xin tiền ai ngoài bố mẹ.
Thỉnh thoảng có lúc bà cố nội vẫn lén lút cho thằng bé tiền, nhưng trước lúc ra về Mặc Mặc đều nhét tiền dưới gối của bà trả lại không lấy.

Trong sự giáo dục mà Mặc Mặc được tiếp nhận, trừ ngày tết ra thì không được nhận tiền của người lớn tuổi. Đứa trẻ này thật ngoan.

Mỗi tuần chỉ có mười đồng tiền tiêu vặt, Mặc Mặc đều tiết kiệm lại. Thằng bé thật sự không cần tiêu đến tiền nên bất giác tiết kiệm được một khoản kha khá. Nhưng trước mắt số tiền ấy chưa đủ để Mặc Mặc mua một con búp bê barbie tặng em gái.

Quan trọng nhất là sinh nhật em gái đúng vào dịp lễ tình nhân nên Mặc Mặc cũng muốn tặng mẹ một món quà gì đó, nếu không mẹ ghen tị thì sao?

Lần đầu tiên Mặc Mặc cảm thấy quẫn bách, không có tiền thật là khó chịu mà.

Hôm nay tan học về nhà, Mặc Mặc bỏ ba lô xuống đi rửa tay rồi đi vào phòng ngủ chơi với Nồng Nồng. Nồng Nồng bây giờ có thể vịn vào giường hoặc sô pha để đi rồi. Nồng Nồng đang ngồi trên giường lớn chơi đồ chơi, nhìn thấy Mặc Mặc về rồi cô bé liền bỏ đồ chơi xuống, vừa giơ hai tay ra đòi Mặc Mặc bế miệng vừa gọi ăn ăn.

Mặc Mặc cũng trèo lên giường, ôm Nồng Nồng một lúc rồi hôn lên tóc cô bé nói:

- Là anh chứ không phải ăn.

Nồng Nồng vẫn chỉ nhìn anh cười.

Nồng Nồng là một cô bé rất phóng khoáng nên liền đưa hết đồ chơi của mình cho anh trai chơi.

Đại khái biết anh trai vừa tan học về nhà, cô bé liền nắm bàn tay nhỏ lại thành nắm đấm rồi đập đập vào tay Mặc Mặc giống như đang massage.

Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân mỗi ngày tan làm về nhà đều được hưởng thụ kiểu massage độc nhất vô nhị của Nồng Nồng.

Mặc Mặc lại ôm lấy em gái khổ não nói:

- Anh không có tiền, xem ra phải nghĩ cách gì đó để kiếm ra tiền thôi.

Mỗi tuần chỉ có mười đồng, vậy phải tích đến khi nào? Mặc Mặc không hổ là một con trai của thương nhân. Thằng bé nghĩ rằng vẫn nên chủ động xuất kích, làm việc gì đó để kiếm tiền mới được.

Cậu bé này mới có bảy tuổi nhưng đã hiểu được rất nhiều việc đến người lớn cũng không hiểu. Đó là nếu muốn có tiền thì phải dựa vào bản thân mình mới được.

Tiền không phải chỉ có tích lại mà còn phải kiếm thêm nữa.

Nồng Nồng rất thích chơi đùa với Mặc Mặc. Bây giờ Mặc Mặc giơ hai tay ra trước mặt Nồng Nồng, bày ra tư thế như bắn súng.

Mặc Mặc rất yêu Nồng Nồng, Nồng Nồng cũng rất yêu anh trai.

Cô bé cũng rất phối hợp với anh trai, hai mắt mở to lùi về sau vài bước như thể bị bắn trúng vậy.

Hai anh em đều bật cười.

Mặc Mặc ôm lấy Nồng Nồng rồi thơm em gái một lúc.