Tôi và Seimon đang thu thập một vài nguyên liệu cần thiếu cho việc ra khỏi khu rừng. Nhưng trước đó tôi quay lại dập tắt những bãi củi đang bốc khói dọc con đường đất.

"Để làm gì vậy Nii-sama?"

Seimon nghiêng đầu hỏi, con bé tỏ ra quan tâm với mọi hành động của tôi.

"Đề phòng thôi, lúc càn quét lũ Goblin anh nhận thấy chúng sử dụng những cột khói này để báo hiệu vị trí của cuộc tấn công, mục đích của chúng là kéo càng nhiều quân đến càng tốt. Và với vài biểu hiện bất thường nên anh cho rằng sẽ có một cuộc tấn công nữa"

"Biểu hiện khác thường ư?"

Seimon đưa tay lên cằm và đăm chiêu suy nghĩ. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên xoa đầu con bé.

"Chúng đã giết tất cả những người lái xe và ngựa...Điều đó là bình thường, vấn đề là sau đó, thay vì tấn công người bên trong xe, chúng lại cố gắng phá hủy cỗ xe ngựa và không lùi bước dù chúng có mất mạng...các nhóm đi trước có lẽ đã không chú ý tới điều này nên xe ngựa của họ bị phá hủy hoàn toàn"

"Chúng nhắm vào phương tiện di chuyển?"

"Khả năng cao là vậy, nhưng điều đó vẫn chỉ là giả thuyết nếu chúng ta không có bằng chứng hay tìm ra nguyên nhân"

Hiện tại hai chúng tôi đang hái lượm đủ các loại hoa cỏ lạ mà được coi là thảo dược theo cuốn sách |Thế Giới|.

Sau đó chúng tôi lại cùng trở về nơi cắm trại của nhóm.

Có vẻ mọi người cũng hoàn thành xong công việc mà tôi giao cho.

Hiki đi tìm nguồn nước gần đây nhất. Hai cô gái Anaya và Susami thì phụ giúp Tina chế tạo những bao đựng từ vỏ cây, Alisha thì chuẩn bị củi cho lửa trại. Trong khi đó Ren đang xẻ từng cây gỗ bị đổ bằng kĩ năng.

Tôi đã xem bảng trạng thái của Ren. Cậu ta mang Thiên chức: Thợ rèn và Kiếm sỹ, điều đó có thể hiện qua cách chém từng đường kiếm của cậu.

"Này, chúng đạt đủ những gì anh yêu cầu rồi chứ, Đội trưởng?" (Ren)

"Ờ, bề mặt mịn, khúc nào cũng cứng chắc nhưng vẫn đảm bảo độ dẻo dai của nó...Với đống này thì chắc chắn mọi thứ sẽ được chuẩn bị ngay trong tối nay. Giờ thì nghỉ đi, chúng ta sẽ tiếp tục sau bữa tối"

Ren thở dài. Cậu đưa thanh kiếm vào bao và cùng tôi quay lại chỗ cắm trại.

___________

[Xììì~!] Tiếng mỡ chảy ra từ những miếng thịt nướng đang nhỏ xuống đống than hồng phía dưới. Tôi nhanh chóng thay củi và đặt chiếc nồi sắt lên và chế biến các món ăn từ nguyên liệu trong |Rương Đồ|.

""Owaahh"" (Tina, Susami)

"Nii-sama tài quá" (Seimon)

"Tuy--Tuyệt đấy" (Hiki)

"Chủ nhân là nhất" *giơ ngón cái* (Alisha)

"Trông thật bắt mắt" (Anaya)

Sáu cô gái đang trầm trồ trước những món ăn nằm trên đĩa gỗ bóng loáng, đặt trên chiếc bàn gỗ mà tôi tận dụng từ những gốc cây bị cắt.

Ren không nói gì nhưng ánh mắt cậu ta đang tỏ ra rất quan tâm. Cậu ta như muốn nói gì đó nhưng lại bị không để nó thoát ra khỏi miệng mình mỗi khi tôi đặt thêm một món ra bàn.

"Mời dùng bữa!"

"Nii-sama, như thế này có hơi nhiều không?" (Seimon)

"Không, anh lo nó còn thiếu ý"

Tôi chỉ sang Tina.

"Nó ngon quá!"

Như thường lệ, con bé ăn rất nhiều. Tôi thở dài và véo cái má phúng phính của Tina đang chứa đầy phức ăn.

"Nii-sama/Chủ nhân nói 'Ah' nào"

Seimon và Alisha mỗi đứa cầm một chiếc thìa súp nóng hổi rồi thi nhau đưa vào miệng tôi. Để bù lại, tôi cũng nhúp hai miếng thịt để "đút" cho hai đứa và tận hưởng cảm giác hai cái miệng nhỏ nhắn ấy ngậm vào tay mình.

"Lolicon" (Ren)

"Nói gì cơ?"

Bữa ăn kết thúc sớm sau đó. Tôi dẫn cả nhóm quay lại vị trí đống gỗ như đã nói để bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch thoát khỏi khu rừng.

"Chủ nhân sẽ tạo ra một cỗ xe nữa sao?"

Alisha tò mò nhìn tôi.

"Đó là phương án dự phòng trừ khi có sơ suất xảy ra, vì mục tiêu của anh là tìm lối ra khỏi khu rừng nhanh nhất có thể, nên nếu vẫn sử dụng con đường cũ có thể chúng ta sẽ lại va chạm bởi các tổ quái vật khác"

"Vậy...Kaga-san định làm thế nào?" (Tina)

"Một con thuyền"

Tôi vừa giải thích vừa vỗ vào đống ván gỗ bên cạnh. Mọi người tròn mắt nhìn tôi ngoại trừ Hiki.

"Đó là lí do anh nói rằng phải tìm một con sông vừa sâu và rộng" (Hiki)

"Ờ, chuẩn đó. Mà em có tìm được chỗ nào thích hợp không?"

"Vâng. Ở phía Nam tính từ vị trí này, có một con sông vô cùng lớn, lực nước chảy rất mạnh nên em cho rằng gần đó có một thác nước" (Hiki)

"Việc đó thì chúng ta xử lý được, chỉ cần đi đường vòng và xuống dưới chân thác là được"

"Nii-sama định tiến thẳng ra vịnh Tokka sao?" (Seimon)

"Chính xác! Việc lựa chọn đi vòng qua Hải vịnh thì lựa chọn vượt qua Hải Vịnh sẽ nhanh hơn rất nhiều"

""OHHH""

Seimon và hai bé Á Nhân tỏ ra hứng thú. Mà cũng đúng khi cả ba chưa từng đi biển bao giờ, vậy nên hào hứng là điều tất nhiên.

"Thế, Đội trưởng định đóng thuyền trong bao lâu? Và chưa kể Đội trưởng định tính vận chuyển con thuyền xuống dưới thác như thế nào?"

Ren cau mày nhìn tôi. Không cần đáp lại, tôi tay và chạm vào những tấm ván và thân gỗ trước mặt mọi người.

"Order-Thao túng!"

[Rrrrắc!!]

Tôi bắt đầu ra lệnh cho những thân gỗ biến đổi theo ý mình. Chúng hóa tan rã thành nhiều mảnh vụn như những hạt bụi và tự ép lại thành một khối khác với hình dạng ban đầu.

Từng ván gỗ nối tiếp nhau ráp lại thành những mảng chắc chắn và dần dần tạo nên hình dạng một con thuyền trước mắt Ren và nhóm con gái.

Gọi là thuyền nhưng tôi đã thay đổi vài thiết kế không đáng kể.

Mảng gỗ cuối cùng được ráp lại và cố định hoàn toàn con thuyền.

"Nii-sama...TUYỆT VỜI NHẤT!"

"CHỦ NHÂN LÀ NHẤT!"

"Đây được gọi là 'Thuyền' sao?"

"To thật đấy"

"Đội trưởng luôn làm được như vậy sao?"

"Thế giới này cái gì cũng có thể xảy ra..."

Hội con gái có vẻ khá thích thú khi nhìn thấy con thuyền. Seimon và Alisha thậm chí nhảy lên ôm vào người tôi. Hai đứa quàng cổ, ôm vai làm tôi suýt ngã ngửa.

Tina chạy xung quanh ngắm nghía con thuyền. Hai cô gái kia thì tỏa ra ánh sáng lung linh cùng ánh mắt ngưỡng mộ về phía tôi.

Chỉ có Ren là cẩn thận gõ tay vào thân thuyền để kiểm tra nó.

"Các ván gỗ liền lại làm một? Âm thanh không vang này, bên trong không để rỗng sao?" (Ren)

"Phải, bên trong là một vài hệ thống bánh răng gỗ hỗ trợ lực đẩy mà"

"Với kích thước này, Đội trưởng nên gọi nó là một con tàu thì hơn" (Ren)

Cũng đúng, tôi không nghĩ mình lại tạo ra một thứ to như vây. Mà càng to càng tốt chứ, thôi thì cứ cho nó là tàu đi

"À phải rồi, anh nên đặt cho nó một cái tên, Seimon, em nghĩ ra cái tên nào hợp chứ?"

"Được sao Nii-sama?" (Seimon)

"Tất nhiên rồi" Tôi xoa đầu con bé.

"Vậy...thì Argo nha" (Seimon)

Alisha nhìn Seimon và tán thưởng.

"Argo? Tên đó có kêu quá không"

"Không đâu, đây là con tàu do Nii-sama làm ra thì có một cái tên thật kêu là điều quá bình thường"

"Haizz..." Tôi tiếp tục xoa đầu Seimon và kêu mọi người đặt tất cả những gì dùng được vào trong đống túi tự làm của họ.
Tôi sẽ biểu diễn nốt màn cuối cùng.

Mở nắp |Rương Đồ| ra và hướng nó về phía con tàu gỗ.

[Xoạt!!!]

Toàn bộ con tàu như bị nuốt vào trong |Rương Đồ|. Từ bây giờ tôi có thể tự do lấy nó ra hay cất vào |Rương Đồ| mà không cần mở cái hòm ra nữa.

Theo chân Hiki, chúng tôi hướng thẳng về phía con sông lớn và đi vòng xuống bên dưới thác nước như đã định.

Thả con tàu từ trong |Rương Đồ| ra. Tôi thở phào là nó thực sự nổi được trên mặt nước.

Bên trên tàu. Tôi đã tạo ra hai tầng với 1 phòng nghỉ lớn ở tầng trên và 5 phòng ngủ ở tầng dưới.

Ren chọn phòng ở phía đuôi tàu và ngủ ngay sau đó. Hai cô gái thì chọn phòng ngay cạnh phòng Ren. Chỉ còn tôi, Seimon, Alisha, Hiki và Tina.

Tôi định để ba đứa nhỏ dùng chung một phòng nhưng cả Alisha và Seimon đều phản đối và nói muốn ở cung tôi, trong khi Tina hí hửng lấy phòng gần lối lên xuống cạnh phòng Hiki.

Tôi đành chọn phòng còn lại và đồng ý để Seimon với Alisha ngủ cùng.

___________________________________

"Hai đứa ổn không đấy? Anh đã làm cho mỗi phòng 1 cái giường và đệm từ cây bông trong rừng nhưng nó không lớn đâu, nằm với anh là chật lắm đấy

"Thế là quá vừa vặn rồi, Nii-sama à"

Tôi thả bịch người xuống chiếc giường. Khá sai lầm khi lớp đệm chẳng giúp nó êm ái thêm được bao nhiêu. Tôi thở dài, nhìn lên khe hổng thông khí trên trần phòng khi ánh trăng đang dịu dàng dọi xuống.

"Lâu lắm rồi em mới được nhìn thấy mặt trăng lớn như vậy"

"Em cũng thế, khá lâu rồi kể từ lần cuối em và Nii-sama thức muộn để ngắm trăng như vậy"

Tôi không đáp lại gì, lần lượt đưa mắt nhìn cả hai đứa rồi cũng ngồi dậy, ngước lên cùng hai nhỏ.
Alisha...con bé đã bị giam cầm quá lâu, trải nghiệm những thứ mà một bé gái không bao giờ phải nghĩ đến. Sự cô đơn cứ hiện lên trên gương mặt con bé khiến tôi cũng thấy đau lòng.
Còn Seimon, con bé đã thực sự trưởng thành hơn sau khi chúng tôi rời xa nhau. Sự cứng cỏi, tự tin và thông thái toát lên từ từng lời đối đáp với đồng đội. Sự chắc chắn vào quyết định cùng chí hướng của mình bùng cháy lên trong ánh mắt của Seimon những lúc đó. Seimon đã thực sự đứng lên bảo vệ tôi, thậm chí đối mặt với những đồng đội của mình.

"Xin lỗi..."

Tôi bất ngờ ôm cả hai đứa vào lòng mình.

"Chủ nhân/ Nii-sama?"

"Anh xin lỗi...anh đã không thể bù đắp cho cả hai"

"Nii-sama nói gì vậy?"

"Chủ nhân không thể bù đắp? Là sao?"

Seimon và Alisha ngơ ngác nhìn tôi. Nhưng hai đứa cũng nhanh chóng hiểu, tươi tỉnh nhìn tôi mà cười.

"Chủ nhân, nếu có việc gì em biết ơn nhất trên đời ngoài công ơn sinh thành, thì đó là việc em có thể gặp được Chủ nhân, người em trao toàn bộ sự tin tưởng và vinh hạnh được gọi là chủ nhân của mình"

"Nii-sama là người em gần gũi nhất, yêu thương nhất, là đồng đội duy nhất mà em không bao giờ có thể quay lưng lại. Ngày em biết Nii-sama trở về...em đã cho mình là người may mắn nhất thế giới, rằng em đã nhận được sự cầu phúc của các vị thần. Vì Nii-sama là gia đình mà em không thể thay thế"

""Vậy nên với em, được ở bên Chủ nhân/Nii-sama là điều hạnh phúc nhất""

Hai cô bé ôm chặt, dụi gương mặt nhỏ nhắn vào ngực tôi, khiến một cảm giác nao nóng dâng lên trong người.

Seimon bất ngờ sử dụng ma thuật, đóng băng cửa phòng.

"Không ai có thể làm phiền chúng ta cả"

Con bé nói vậy và đẩy tôi nằm xuống. Hai đứa bắt đầu cởi y phục của mình và của tôi ra. Alisha ngồi lên hông tôi còn Seimon thì nằm xuống bên cạnh và hôn vào tai tôi. Tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi...

"Tư thế này làm em nhớ tới lần đầu chúng ta gặp nhau đấy, Chủ nhân. Có điều lần này em có thể cảm thấy hơi nóng đang rạo rực trong cơ thể"

"Em...học được cái này ở đâu vậy?"

"Seimon đã chỉ em một vài điều mới lạ"

"Này, em chắc chắn muốn làm chuyện ấy chứ"

Alisha tỏ ra nghiêm túc. Chúng tôi đã "liên kết" với nhau và em ấy bắt đầu di chuyển hông mình một cách chậm rãi. Con bé không nặng, nhưng cơ thể tôi như tê lại, nóng bỏng từ bộ phận trên mình. Đầu óc tôi trống rỗng, không một xúc giác nào được cảm nhận ngoài nơi những vùng da đang giao chạm với nhau.

Từng bắt thịt của tôi như bùng cháy. Không một chút tự chủ nào, tôi đặt tay lên eo Alisha rồi đột ngột đẩy hông như đó là bản năng của mình.

"...Ha~!..."

Cảm giác ấm nóng nhanh chóng bao trọn nơi ấy của tôi, báo hiệu "nó" đã vào trong rồi.
Tâm trí tôi cũng quay trở lại, nhưng hiện giờ tôi không thể dừng được nữa...

"Máu? Alisha...lần đầu của em sao? em không sao chứ?"

"Kh-không sao đâu, Chủ nhân, em thực sự rất vui vì Chủ nhân là lần đầu của em...Ah~!"

Seimon nằm cạnh cười tủm tỉm và thì thầm vào tai tôi.

"Đúng là lúc tỉnh thì Nii-sama nhiều sức sống hơn lúc anh ngủ mà"

"Còn em đấy, Seimon, em biết về mấy thứ này ở đâu vậy?"

"Trong đống tạp chí Ero mà Nii-sama giấu đó"

"Anh tưởng mình đốt hết rồi mà"

"Em đã giấu vài quyển đi trước khi Nii-sama ra trường cơ"

"Thật là..."

"Nii-sama lúc đấy tệ lắm đó, lúc nào cũng cất giấu mấy thứ dâm dục trong khi không để ý tới em gái mình gì hết"

"Hừ, anh phải phạt em vì dám giấu đồ của anh mới đúng"

Tôi quàng lấy Seimon bằng một tay và hôn con bé. Nói thật là đến giờ tôi mới thấy được đôi môi của Seimon mềm mại tới mức nào.

Căn phòng bắt đầu có tiếng thở mạnh của Alisha nhưng nó hoàn toàn không lọt ra ngoài căn phòng nhờ ma thuật của Seimon.

Lần đầu của Alisha, tôi không ngờ con bé có thể thành thạo như vậy. Alisha đến giới hạn, con bé nằm sang bên tay còn lại của tôi và để lại vùng dưới của tôi đang "cương" lên cho Seimon. Mọi việc cứ xảy ra tuần tự như vậy.

Thả con tàu tự trôi theo dòng nước, đêm đó chúng tôi không ngủ.

___________________________________