Mắt Ngọc Trân sáng lên, nói nhỏ: “Tiểu thư, Nhị tiểu thư cố tình đấy ạ.
“Cố tình?”
Vân Hiểu Tinh khẽ nhíu mày.
Vân Giai Ý là đoá bạch liên hoa với bụng dạ độc ác, làm gì có chuyện nàng ta vô cớ giúp nàng? Chẳng lẽ sau chuyện này còn bí mật gì đó à? Rốt cuộc nàng ta định làm gì đây?
Ngọc Trân đã hiểu từ tối qua rồi, thấy tiểu thư nhà mình trầm ngâm như đang nghiên cứu sự kỳ diệu của vũ trụ, nàng ấy lập tức bực mình, nhắc: “Tiểu thư! Rõ ràng Nhị tiểu thư thích Lục điện hạ đấy!”
Vân Hiểu Tinh sửng sốt, xuýt xoa: “Vân Giai Ý thích Tiêu Quân Minh? Nàng ta bị ngu à?”
Ai lại đi thích một con rắn độc như thế!
Ngọc Trân nhíu mày, nhìn Vân Hiểu Tinh với vẻ mặt kỳ lạ: “Tiểu thư, đó là Lục Hoàng tử đấy.
Vân Hiểu Tinh bỗng không nói nên lời.
Cho dù nhân phẩm của Tiêu Quân Minh tồi tệ đến mấy thì cũng vẫn đẹp trai, lại là con phượng cháu rồng, quý tộc Hoàng gia, nắm giữ đại quân, thậm chí rất có thể sẽ thừa kế ngai vàng, nếu xét theo nghĩa bình thường, hắn ta đúng là ứng cử viên sáng giá nhất để kết hôn, bảo sao Vân Giai Ý lại thích hắn ta.
Nhưng nếu Vân Giai Ý chỉ thích Tiêu Quân Minh một cách mù quảng thì chưa chắc đã là chuyện tốt với Vân gia!
Bây giờ lời đồn về Phượng Tinh đang lan rộng, Vân Giai Ý đã tài hoa sẵn, cũng có tin đồn cho rằng nàng ta chính là Phượng Tinh, có khi Tiêu Quân Minh sẽ cưới nàng ta vì nàng ta có thể là Phượng Tinh mất.
Nếu Vân Giai Ý được gả cho Lục Hoàng tử thật...!
Cha nàng trọng tình nghĩa, kiểu gì cũng nghĩ cho Vân Giai Ý thôi.
Nhưng Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh trông thì có vẻ nhân từ nhưng thực chất trái tim lạnh lẽo, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Nếu hắn ta định đối phó với Vân gia thật thì không bao giờ kiêng dè Vân Giai Ý cả, khi đó Vân gia chính là miếng thịt nằm trên thớt của hắn ta, mặc cho hắn ta xâu xé.
Vân Hiểu Tinh lơ đãng suốt chặng đường, khi đến Hạ Bát Lý thì mới hoàn hồn, Cẩu Oa mừng rỡ đón nàng: “Đại tiểu thư!”
Vân Hiểu Tinh xoa đầu cậu bé, lúc này mới phát hiện một đội xe lạ ở ngã tư của Hạ Bát Lý, đội xe khá đông, có người đang lục tục vác đồ xuống, toàn những thứ như lương thực, vải vóc, nhưng đó không phải người của Vân gia.
Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, hỏi Cẩu Oa: “Họ là ai thế?”
“Ta không biết, có một công tử trông rất khí phách đang ở trong kia ạ.
Cẩu Oa cười: “Đại tiểu thư, công tử kia còn bảo sẽ xây nhà cho bọn ta đấy! Ngài ấy nói sẽ cho bọn ta ở nhà ngói rộng như người giàu!”
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh trở nên sắc bén!
Chi phí tu sửa Hạ Bát Lý lần này là do Vân gia trả, tuy Vân gia cũng tích cóp được một ít, nhưng dù sao Hạ Bát Lý cũng rất đông, cùng lắm chỉ có thể sửa lại như ban đầu, chứ không đủ để thay nhà mới cho họ, giúp họ được ở trong nhà ngói sáng sủa rộng rãi.
Ai mà hào phóng thế nhỉ?
“Người đó ở đâu rồi? Ngươi dẫn ta tới đó xem sao đi.
Vân Hiểu Tinh bình thản nói.
“Ở nhà Lý Hổ ạ!” Cẩu Oa vui vẻ dẫn đường phía trước, sau khi đi qua mấy con hẻm nhỏ, quả nhiên nàng đã thấy rất nhiều hộ vệ canh chừng hai bên, Tiêu Quân Minh đang bước ra khỏi nhà Lý Hổ, hắn ta mặc áo gấm, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười ôn hoà và cao quý, như đang bước vào triều chứ không bước trên đất bùn của Hạ Bát Lý.
Vân Hiểu Tinh hơi nhướng mày.
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn.
Lục điện hạ cũng đáng gờm thật đấy!
Hôm qua Càn Khang Đế vừa hạ lệnh, hôm nay hắn ta đã đích thân tới đây, hơn nữa thái độ rất ôn hòa, trông cũng giống người tốt!
Tiêu Quân Minh cũng thấy Vân Hiểu Tinh, ánh mắt bỗng trở nên u ám.
Nếu Vân Hiểu Tinh không châm ngòi ly gián trước mặt phụ hoàng thì sao hắn ta phải tới đây!
A
Hắn ta rất căm hận nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp như gió xuân: “Vân Đại tiểu thư tới đúng lúc thật, ta đang nói với Trương Lý chính về việc cử một số lão sư ở Thái học tới đây để dạy mấy đứa bé, cũng bù đắp được lỗi lầm của ta, chẳng biết Vân Đại tiểu thư nghĩ thế nào?"
Vân Hiểu Tinh không đáp lời mà nhìn Trương Lý chính: “Các lão sư ở Thái học chuyên dạy con cháu của triều thần, đều có học thức uyên bác, Lý chính nghĩ sao?” Trương Lý chính kinh hãi: “Bọn ta không dám nhận đâu! Bọn ta toàn người thô lỗ, đám trẻ con biết mấy chữ là được rồi, sao dám để các ngài ấy dạy chứ!”
Tiêu Quân Minh mỉm cười: “Con người không phân biệt giàu nghèo, cũng không chia cao thấp, không chừng con cái của các vị còn thông minh hơn đám trẻ con lớn lên trong giàu sang.
Liếc thấy Cẩu Oa đang đi tiểu và nghịch bùn, khóe miệng hắn ta giật khẽ, cố kìm nén ham muốn tát cậu bé một phát, nói tiếp: “Cứ quyết định thế đi, người trong phủ ta làm việc không thỏa đáng, tự dưng liên lụy các vị.
Tuy không phải do ta sai khiến, nhưng ta cũng có trách nhiệm khi không giám sát nghiêm ngặt, hôm nay ta tới đây để xin lỗi thay họ, mong các vị thứ lỗi cho!”
Tiêu Quân Minh là Hoàng tử cao quý, không khác gì người trời với Trương Lý chính cả.
Giờ thấy Tiêu Quân Minh xin lỗi họ, ông ấy lập tức hoảng sợ quỳ xuống: “Quý nhân nói sao thì sẽ là như thế ạ!”
Tiêu Quân Minh lập tức đỡ Trương Lý chính dậy, nghiêm nghị nói: “Bổn điện chinh chiến bên ngoài mấy năm vì muốn đảm bảo cho quốc gia thái bình, bách tính được an cư lạc nghiệp, không ngờ người trong phủ ta lại ức hiếp đồng bào, ức hiếp bá tính, ta khó mà chối bỏ trách nhiệm trong chuyện này!”
Những lời khách sáo của hắn ta khiến Trương Lý chính cảm động tới mức nước mắt lưng tròng: “Điện hạ anh minh!”
Chẳng biết có ai hô lên trong đám đông: “Điện hạ yêu dân như con, có lòng dạ cao cả, điện hạ thánh minh!”
Đám đông đồng loạt hô: “Điện hạ thánh minh!”
Vân Hiểu Tinh đứng ngoài quan sát, phải nói rằng ở một mức độ nào đó, tuy Tiêu Quân Minh và Vân Giai Ý dùng cách khác nhau nhưng vẫn có hiệu quả tương đồng, đều rất giỏi thu phục lòng người, bảo sao hắn ta lại có danh tiếng cao trong triều đình như thế.
So sánh với nhau thì cái mặt Tiêu Quân Hạo luôn lạnh tanh, đúng là không được yêu mến chút nào.
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.