*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ánh mắt nàng tối sầm: “Mời Lục điện hạ đến sảnh phụ, bảo là bên ta còn chút chuyện, xin hắn ta đợi một lát.

Quản sự do dự một lúc, cứ ngập ngừng mãi không dám nói.

Vân Hiểu Tinh nhìn qua: “Có chuyện gì thì cứ nói.

“Ban nãy không biết là ai mồm miệng nhanh nhảu bẩm báo với Đại phu nhân, lúc ta đến đã thấy Đại phu nhân đi về phía tiền sảnh, Đại quản sự cũng không ngăn được, chỉ có thể sai ta nhanh chóng đi báo với người!”
“Bà ta đi làm gì?” Vân Hiểu Tinh nghĩ ngợi, lập tức quay đầu sang lệnh cho Ngọc Trân: “Đi, chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn con ngựa tốt nhất trong phủ!” Ngọc Trân ngây ra: “Tiểu thư, người định làm gì thế ạ?”
“Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, Tiêu Quân Minh xông thẳng vào nhà bởi vì ý cha ta không có ở nhà.

Ba nữ nhân đó vốn đã không ưa ta, khó đảm bảo bọn họ sẽ không lấy cớ này để dẫn sang chuyện khác, như vậy chắc chắn ta sẽ chịu thiệt..


Vân Hiểu Tinh nhanh chóng thay quần áo thích hợp để cưỡi ngựa, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ma ma của Lục Thị đã đến truyền lời.

Bà ta là ma ma được Lục gia gửi tới lần này, chưa được chứng kiến thủ đoạn của Vân Hiểu Tinh, theo bản năng tỏ thái độ cung kính nhưng không mất đi vẻ kiêu căng: “Đại tiểu thư, phu nhân mời người qua đó!”
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh trở nên sắc lẹm, nàng không chút khách sáo đạp bà ta một phát, khiến bà ta ngửa mặt lên cao rồi ngả ra sau, bể đầu chảy máu!
Nàng cười khẩy: “Ta là gia chủ của cái nhà này, còn ngươi là ai hả! Lại dám ăn nói kiểu đó với ta! Lôi bà ta xuống, điều tra cho kĩ vào! Ta cũng muốn xem bà ta dựa thể của ai!”
Mọi người không dám nhiều lời, lập tức kéo ma ma đi!
Lục Thị ởad tiền sảnh nghe tin ma ma bị phạt, nhìn Lục Hoàng tử nghiêm nghị oai phong trước mặt mình, suýt không giữ được nụ cười trên mặt, gượng gạo nói: “Mời điện hạ dùng trà”
Sắc mặt Tiêu Quân Minh u ám: “Không biết khi nào Vân Đại tiểu thư mới đến?”
Lục Thị sầm mặt lại, nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, rồi mỉm cười đáp: “Không biết điện hạ tới tìm con bé rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
Tiêu Quân Minh nhìn chằm chằm Lục Thị, ánh mắt lạnhma lẽo: “Mấy ngày trước người trong phủ của ta phát sinh xung đột với Vân Đại tiểu thư, đến lúc trở về phủ thì trúng độc, bây giờ loại độc đó lây lan, gây tai vạ cho không ít người.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn cách mời Vân Đại tiểu thư đến giải độc giúp.

Lục Thị hít vào một hơi, bà ta biết Tiêu Quân Minh đến vớisa mục đích không tốt lành gì, nhưng không ngờ lại vì chuyện này: “Mau bảo Vân Hiểu Tinh tới đây!”
Một nô tỳ vội vàng đi qua nói vào tai Lục Thị hai câu, mặt bà ta liền biến sắc: “Bây giờ nàng ta ra ngoài làm gì nữa! Còn không mau ngăn lại cho ta!”
Mắt Tiêu Quân Minh sáng rực lên, hắn ta lập tức đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Vân Hiểu Tinh đã sắp đi đến cổng chính.

Hắn ta sầm mặt lại, nhoáng cái đã chắn trước mặt Vân Hiểu Tinh, lạnh giọng hỏi: “Ta vẫn còn ở trong phủ đợi Đại tiểu thư đi giải độc cơ mà, Đại tiểu thư đi đâu thế này?”
Vân Hiểu Tinh dừng lại, tỏ ra vô tội không biết gì: “Điện hạ đang nói đùa với ta à? Giải độc gì cơ?”
Lục Thị cũng nhanh chóng chạy ra: “Vân Hiểu Tinh, ngươi gây ra tai hoạ lớn như thế, còn không mau đi giải độc đi! Vân gia chúng ta không chứa nổi cái thứ nghiệp chướng giết người bừa bãi như ngươi đâu!”
Trong mắt Vân Hiểu Tinh có tia sắc bén vụt qua.


Nàng biết Lục Thị ngu xuẩn, nhưng lại không biết bà ta ngu xuẩn đến mức này!
Chẳng lẽ bà ta không biết, hôm nay chỉ cần Tiêu Quân Minh có được bằng chứng nàng hạ độc ở đây, đừng nói là nàng, ngay cả Vân gia cũng sẽ không thoát được trách nhiệm sao!
Tiêu Quân Minh nhìn chòng chọc vào Vân Hiểu Tinh, nói với giọng lạnh lùng: “Vân Đại tiểu thư, lệnh phu nhân đã nói như thế rồi, cô hãy đi theo ta đi.

Từ đầu Vân Hiểu Tinh đã không thừa nhận, bây giờ càng không thể thừa nhận.

Ánh mắt vừa chớp động, nàng đã tỏ vẻ như chịu uất ức, rưng rưng muốn khóc: “Đại phu nhân, con coi người như mẫu thân của mình, sao người lại có thể vu oan cho con, đổ tội lung tung lên đầu con như thế chứ? Con hoàn toàn không biết hai người đang nói gì hết!”
“Ta không nhận nổi một tiếng mẫu thân của loại người độc ác như ngươi!” Lục Thị lạnh lùng đáp: “Nếu thật sự không có liên quan gì tới ngươi, tại sao điện hạ lại đến
tìm ngươi chứ? Ngươi còn không mau đi theo điện hạ, kẻo chuốc lấy phiền phức lớn hơn nữa đấy!”
Vân Hiểu Tinh nhìn Lục Thị tỏ ra lạnh lùng, nói năng hùng hồn, rất muốn cắt đầu bà ta ra, để xem trong não bà ta chứa bao nhiêu nước mà lại ngu xuẩn đến mức này! “Vân Đại tiểu thư, xin mời.” Tiêu Quân Minh kiêu ngạo nhìn Vân Hiểu Tinh, mấy tên hộ vệ lập tức đứng ra, làm như “bảo vệ” Vân Hiểu Tinh.

Vân Hiểu Tinh lập tức xụ mặt, giả vờ như chấp nhận số phận!
Tiêu Quân Minh cười khẩy.

Dù có kiêu căng thế nào, dù có được Thái hậu yêu thương đến đâu đi chăng nữa, một khi thiếu chỗ dựa thì cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi.


Dưới sự cưỡng chế của hộ vệ, Vân Hiểu Tinh chậm rãi đi tới trước, nhanh chóng động não.

Đánh thì không đánh lại, chạy cũng chẳng chạy được, chẳng lẽ phải đi tới phủ Lục Hoàng tử thật ư?
Đến lúc đó nàng nên giải độc hay không giải độc đây?
Làm thế nào cũng không thể nói rõ được.

Ngoài cổng bỗng có tiếng ồn ào, nàng ngước mắt nhìn qua thì thấy xe của Vân Giai Ý đỗ ngoài cổng, nàng ta vội vã xuống xe ngựa, rõ ràng vừa nhận được tin.

Nàng liếc nhìn Tiêu Quân Minh và Lục Thị đi sát đằng sau, ánh mắt chợt loé, lập tức chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa la lên: “Muội muội, muội giúp ta với, ta oan thật mà...!
.