Sau lưng có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới.
Vân Hiểu Tinh liếc mắt nhìn qua, thấy là vị thái y trẻ tuổi kia, trong lòng nàng khẽ động, nàng dùng tốc độ cực nhanh kéo chiếc khăn bên eo Ngọc Trân, yếu đuối ấn lên khóe mắt, trên mặt bày ra vẻ bị thương bất lực, dáng vẻ hoảng sợ, giọng nói nặng nề còn mang theo ý muốn khóc: “Ngọc Trân, ngươi nói xem, có phải ta làm sai rồi không?”
Ngọc Trân không tiếp thu nổi màn kịch của nàng, vẻ mặt chơi ngơ ngác: “Dạ?”
Không ai tiếp kịch, khóe miệng Vân Hiểu Tinh run rẩy, chỉ có thể tiếp tục diễn: “Chẳng qua là ta hợp ý Xuân Nương, không nỡ nhìn những ngày tháng khó khăn của họ cho nên mới mua đất xây thư viện cho họ thôi, vậy mà cuối cùng họ lại bị coi thành con cờ, mặc cho người ta ức hiếp! Rõ ràng ta biết những người đó là do có người phải tới, nhưng không thể nghiêm trị bọn chúng! Ngọc Trân, ngươi nói xem có phải ta rất vô dụng không!”
Ngọc Trân chớp chớp mắt, do dự tiếp lời nói: “Vâng, đúng là có chút...!
Tiếp lời như vậy có đúng không?
May mà nàng ấy còn chưa nói hết cả một câu hoàn chỉnh, đằng sau đã vang lên giọng nói tức giận của vị thái y trẻ tuổi kia: “Vô cớ ức hiếp dân thường, còn tùy tiện đánh một đứa trẻ, đúng là khiến nhân thần cùng căm phẫn! Loại người như vậy sao có thể để thoát được chứ! Phải giao cho quan phủ mới đúng!”
Vân Hiểu Tinh và Ngọc Trân đồng thời thở phào.
Cuối cùng cũng không cần diễn kịch một người nữa rồi!
Vân Hiểu Tinh nghiêm mặt lại, lập tức nói: “Bắt được chúng thì đã sao? Chúng cũng chỉ là con cờ, người đứng sau không bị trừng phạt nghiêm khắc mà còn rước lấy tai vạ cho Hạ Bát Lý.
Họ đã vì ta mà chịu khổ rồi, sao ta có thể kiếm thêm phiền phức cho họ chứ!”
Thái y trẻ tuổi tức giận: “Vậy thì không còn vương pháp nữa rồi sao! Cho dù là người cao quý cũng không thể tùy tiện ức hiếp dân chúng như vậy! Vân Đại tiểu thư, nếu người không bảo vệ họ thì họ còn có thể dựa vào ai!”
Nghe thấy lời này, nước mắt Ngọc Trân rơi lã chã, kêu oan nói: “Thái y, người đổ oan cho tiểu thư nhà ta rồi, những ngày này tiểu thư nhà ta vẫn luôn ở trong cung, không hề biết chuyện đã xảy ra ở đây, tới khi chúng ta đến nơi thì đã...!Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, vì để cứu người mà tiểu thư nhà bọn ta cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi!”
Thái y trẻ tuổi cũng tự biết mình lỡ lời, bị Ngọc Trân trách móc cũng không nói gì.
Vân Hiểu Tinh liếc nhìn hắn ta bằng ánh mắt thâm sâu, một lúc sau mới thở dài: “Ta biết thái y là người lương thiện, nhưng thật sự là ta có nỗi khổ bất đắc dĩ...!Lúc cha ta rời đi còn dặn đi dặn lại ta phải thận trọng lời nói cử chỉ, ta không chỉ có một mình, sau lưng ta còn có cả già trẻ trong Vân gia nữa, người đó không phải là người mà ta có thể đắc tội được.
Thái y trẻ tuổi giận dữ nói: “Rốt cuộc là người nào? Sao lại có thể một tay che trời như vậy chứ!”
Vân Hiểu Tinh vô cùng hài lòng với sự tức giận của thái y, nhưng ngoài mặt lại thở dài, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đứa trẻ kia thế nào rồi?”
“Mạch đập ổn định, hơi thở đều đặn, chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì nhất định sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Thái y trẻ tuổi thận trọng nói, hắn ta nhìn Vân Hiểu Tinh,
trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và kinh ngạc: “Ta đã hỏi người nhà của cậu bé rồi, với vết thương trước đó của hắn, dù làm thế nào cũng không thể qua khỏi tối nay! Không biết tiểu thư đã làm được kiểu gì thế?”
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh nghiêm túc, cúi đầu nói với thái y: “Vẫn mong thái y che giấu chuyện này giúp ta.
Lúc trước là bởi vì ta không thận trọng, cho nên đã khiến Hạ Bát Lý phải chịu khổ như vậy, giờ đây ta chỉ mong tất cả mọi người không biết chuyện này có liên quan tới ta, có lẽ còn có thể bảo vệ được sự bình yên nơi đây, làm phiền thái y chăm sóc đứa trẻ này giúp ta.
Ý của lời này chính là xóa sạch chuyện nàng đã cứu người đi.
“Nhưng mà đây.” Thái y trẻ tuổi hơi ngây ra, không khỏi càng thêm tức giận và khó chịu: “Người cần gì phải làm thể! Chuyện này rõ ràng là do đảm ác nhân kia gây ra, việc gì người phải gánh vác trách nhiệm vì tên đó chứ?”
“Có thể bảo vệ được sự yên bình ở đây là tâm nguyện lớn nhất của ta rồi” Vân Hiểu Tinh thận trọng nói: “Vẫn mong thái y giữ bí mật giúp ta
Thái y trẻ tuổi nhìn gương mặt tha thiết của Vân Hiểu Tinh, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng lại không thể không đồng ý: “Ta biết rồi"
Vân Hiểu Tinh cười nhẹ: “Đa tạ
Thái y trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cảm động nhận lời, trịnh trọng khom người hành lễ với Vân Hiểu Tinh, sau đó quay người đi vào phòng tiếp tục làm việc.
Sau khi thái y trẻ tuổi đi vào phòng, lúc này Ngọc Trân mới nhìn Vân Hiểu Tinh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, tại sao không cho người khác biết chuyện tiểu thư cứu người? Chuyện này rõ ràng do do Lục hoàng tử phái người làm, cứ buông tha cho hắn ta như vậy sao?"
“Có những chuyện, không phải ngươi hét càng to là sẽ có người để ý đến.
Có những lúc phải tạm thời ép xuống rồi thả ra thì mới bộc phát được tác dụng lớn hơn, vả mặt như vậy mới càng đã tay” Giọng nói của Vân Hiểu Tinh lạnh lùng.
Ngọc Trân nửa hiểu nửa không.
Vân Hiểu Tinh cũng không định giải thích nhiều, nàng giao lại mọi chuyện ở đây cho quản sự, còn mình thì dẫn người trở về Vân phủ.
Lúc này sắc trời đã tối đen, chỉ có cửa Vân phủ vẫn còn sáng đèn, những ánh đèn đỏ trong màn đêm đen giống như sương lạnh ngưng tụ lại, khiến người ta không ngừng cảm thấy lạnh lẽo.
Vân Hiểu Tinh lạnh lùng nhìn cánh cổng đang đóng chặt, ánh mắt lạnh như băng: “Đập ra cho ta!”
Vệ binh của Vân phủ đứng sau lưng nàng đều ngây ra.
Tự đập cổng nhà mình à?
Đây là kiểu hành động gì thế!
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh không thay đổi: “Sao? Trước khi cha ta đi đã nói ta làm chủ mọi chuyện trong nhà, mới mấy ngày thôi mà các người đã coi mệnh lệnh của cha ta như gió thoảng qua tại rồi phải không!”
Vệ binh do dự một lát rồi lập tức tiến lên đập cổng!
Rầm một tiếng!
Cổng Vân phủ cứ thể sụp đổ!
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.