Bờm ngựa ô bay phấp phới, tiếng hí dài vang lên, nó giơ móng trước sắp giẫm trúng đứa bé lên, bước nhanh sang bên cạnh một cách nguy hiểm, ngay sau đó, chiếc xe ngựa nặng nghìn cân cũng nghiêng đi, tránh khỏi đứa bé đang ngã dưới đất!
“Cẩu Oa!”
Cha mẹ Cẩu Oa mừng phát khóc, lập tức nhào tới, ôm đứa bé đang chết sững vì sợ như ôm của báu, liên tục dập đầu với nữ tử áo đen: “Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!”
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh sáng hơi chói mắt phủ một lớp ánh vàng lên người nữ tử áo đen, nàng ngồi trên ngựa, một tay giữ chặt dây cương, hơi cúi đầu, tuy không nhìn rõ gương mặt nhưng vẫn có thể thấy phong thái diễm lệ, đúng là nhan sắc khuynh thành có một không hai!
Giọng của nữ tử trong veo như nước, sang sảng như mặt trời mới mọc: “Đứa bé bị thương không?”
Cha mẹ Cẩu Oa sững sờ, vội đáp: “Không không! Đa tạ cô nương! Đa tạ cô nương!”
Nữ tử áo đen mỉm cười, nói tiếp: “Ngọc Trân, cho đứa bé ít tiền để an ủi nhé!”
“Vâng!” Một tiểu cô nương trông như nha hoàn vội vã bước xuống khỏi xe ngựa, lấy một thỏi bạc ra, dúi vào tay đứa bé: “Tiểu thư nhà ta lương thiện nhất đấy! Cầm lấy đi!”
Đám người đang đứng xem xôn xao.

Nữ tử áo đen này là Đại tiểu thư ngang ngược và bá đạo của Vân gia á?
Nhầm người rồi hả!
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nữ tử áo đen nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi ngựa ô, đi mấy bước đến cổng phủ Đại Tướng quân, mỉm cười rạng rỡ với Đại Tướng quân: “Cha, con về rồi!”
Vân Duệ Khải cũng thấy cảnh Vân Hiểu Tinh cứu người, cảm thấy con gái mình đúng là ngày càng giỏi giang, ông phá lên cười: “Tốt lắm! Về là tốt rồi! Có cha
đây rồi, để xem sau này ai dám ức hiếp con!”

Đám đông xôn xao!
Đúng là Đại tiểu thư Vân gia kìa!
Sao bảo nàng vừa xấu xí vừa hung dữ!
Rõ ràng nàng vừa đẹp vừa hiền cơ mà!
Vân Hiểu Tinh cười khẽ, khách sáo hành lễ với phu nhân trung niên bên cạnh Vân Duệ Khải, cũng chính là Lục Thị - nữ chủ nhân của Vân gia bây giờ: “Bái kiến phu nhân.”
Nàng nhớ mang máng, nguyên chủ không thích người mẹ kế này lắm, từ nhỏ tới lớn nàng ấy chưa từng gọi tiếng mẹ nào, chỉ gọi phu nhân, Vân Duệ Khải cũng chiều nàng ấy nên cứ gọi mãi như vậy.

Chuyện này cũng đúng ý Vân Hiểu Tinh.

Vân Duệ Khải thật lòng thương nàng, nàng bằng lòng gọi cha, nhưng nàng không định gọi một người phụ nữ bất hòa với mình là mẹ.

Sắc mặt Lục Thị hơi khó coi, nhưng cũng ngại Vân Duệ Khải bên cạnh nên gượng cười: “Về là tốt, về là tốt rồi.”
Tuy nụ cười của bà ta rất gượng gạo, nhưng Vân Giai Ý bên cạnh bà ta lại là người khôn khéo, nàng ta lập tức chủ động thỉnh an Vân Hiểu Tinh: “Giai Ý bái kiến tỷ tỷ, tỷ tỷ đi lại vất vả rồi, mau vào nhà thôi.

Nàng ta vừa nói vừa nắm tay Vân Hiểu Tinh, thái độ ôn hòa như thể hai người là tỷ muội tốt thân thiết nhất, cú tát vào mặt ở tiệm son phấn trước đó cũng chưa từng xảy ra.

“Tỷ tỷ, căn viện của tỷ đã được dọn dẹp xong rồi, nếu có chỗ nào không ổn thì tỷ cứ nói với muội muội nhé.

Mấy ngày nay trông tỷ tỷ tiều tụy hẳn đi, may mà giờ đã về nhà rồi, cha thấy đúng không ạ? Cha?" Vân Giai Ý mỉm cười với Vân Duệ Khải.

Vân Duệ Khải rất vui khi thấy người trong nhà hòa thuận thế này, thấy tỷ muội họ thân thiết như thế, ông không khỏi cười to: “Đúng đúng! Tinh Nhi, muội muội của con kỹ tính lắm, hai đứa bảo nhau nhé!”
Vân Hiểu Tinh liếc Vân Giai Ý vẫn đang tươi cười, thầm tấm tắc.

Hoa sen trắng Vân Giai Ý giỏi thật, với sự mưu mô này, bảo sao nguyên chủ lại liên tục chịu thiệt.

Nàng mỉm cười, cố tình trừng mắt nhìn Vân Duệ Khải với vẻ trách móc: “Đây là nhà con mà, cha! Con đã ở đây mười mấy năm rồi, cha vẫn nghĩ con là trẻ con à? Trong nhà con thì lấy đâu ra chuyện không ổn chứ.”
Nụ cười trên mặt Lục Thị cứng đờ, Vân Giai Ý khẽ lắc đầu với Lục Thị rồi cười nói: “Tỷ tỷ nói đúng lắm.


Vân Hiểu Tinh cũng cười theo.

Trừ Vân Duệ Khải vẫn không biết gì ra, ai trong đám đông cũng có mục đích riêng phải đạt được, họ đều cười tươi roi rói.

Vân gia ít người, trừ Vân Duệ Khải, Lục Thị và hai đứa con gái, phía trên còn có Vân lão phu nhân - mẹ của Vân Duệ Khải.

Giờ Vân Hiểu Tinh đã về nhà, đương nhiên phải tới thăm Vân lão phu nhân.

Thế là bốn người đi thẳng tới viện tử của Vân lão phu nhân.

Vân lão phu nhân là một lão thái thái nghiêm túc, mái tóc hoa râm được chải gọn gàng, bà ta bình tĩnh nhận lễ từ Vân Hiểu Tinh rồi trầm giọng nói: “Nếu đã về thì phải làm theo quy tắc, học theo Ý Nhi nhiều vào, đừng làm mất mặt Vân gia nữa!”
Vân Hiểu Tinh nheo mắt.

Vân Duệ Khải là người hào sảng, cũng không để tâm, cao giọng nói: “Mẫu thân, chuyện Tinh Nhi về là việc vui mà, con phải bày tiệc để ăn mừng mới được!”
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Nó bị bỏ mà lại bày tiệc như thế, con định tát vào mặt Hoàng gia hay tát vào mặt nhà mình? Con chiều nó quá nên nó mới làm bừa, coi trời bằng vung như thế, nếu bệ hạ không nhớ tới công lao của con suốt bao năm qua, những lỗi lầm mà nó mắc đã đủ để khiến nó bị đưa vào am làm ni cô rồi!”
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh trở nên sắc bén, nàng chậm rãi ngước lên.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi phủ Hoàng tử, nàng còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác tự do thì lão phu nhân này đã xối một chậu nước lạnh lên đầu nàng, bà ta định gây sự đúng không?

Lão phu nhân này cũng xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ, bà ta không phải mẹ ruột của Vân Duệ Khải mà chỉ là vợ hai, do không sinh được con nên được Vân Duệ Khải phụng dưỡng.

Lão phu nhân này có xuất thân cũng cao, là con gái của gia tộc lớn, chú trọng phép tắc lễ nghi nên không ưa gì vợ cả của Vân Duệ Khải - cũng là mẹ ruột của nguyên chủ.

Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, đương nhiên bà ta cũng thấy chướng mắt với nguyên chủ ngông cuồng bá đạo hồi trước.

Tuy nguyên chủ cũng không thích lão phu nhân, nhưng suy cho cùng vẫn hiếu thảo, cũng không muốn Vân Duệ Khải phiền lòng nên luôn kính trọng nhưng tránh xa bà ta, nếu có xích mích thật thì cũng chủ động nhún nhường.

Nhưng nàng không phải nguyên chủ, sao phải nhịn chứ?
Vân Hiểu Tinh cười khẽ: “Hình như lão phu nhân lớn tuổi nên hồ đồ mất rồi, rõ ràng trên thư hòa ly viết rằng con đã bỏ Tiêu Quân Hạo, sao người lại nói như Tiêu Quân Hạo bỏ con thế? Chẳng lẽ người đang nghi ngờ ý chỉ của bệ hạ và Thái hậu nương nương à? Nếu đã thế, hay mai người vào cung hỏi xem sao?”
Lão phu nhân nheo mắt, trừng mắt nhìn Vân Hiểu Tinh: “Có ai nói chuyện với trưởng bối như ngươi à!”
Vân Hiểu Tinh nói bằng giọng vô tội: “Con chỉ tốt bụng nhắc nhở lão phu nhân thôi, nói thật mấy câu cũng không được à? Lần này người nói sai rồi, người trong nhà nghe xong thì cũng cho qua, nhưng nếu để người ngoài nghe thấy...!sẽ là tội khi quân đấy! Người là trụ cột của nhà chúng ta, không thể gặp chuyện gì được!”
Lão phu nhân cứng họng, không sao phản bác nổi, sự chán ghét trong mắt càng rõ rệt hơn: “Ngươi...!
“Tinh Nhi nói đúng lắm” Vân Duệ Khải - trụ cột thực sự của Vân gia lập tức lên tiếng: “Mẫu thân, đúng là không thể chủ quan trong chuyện này được, rõ ràng Tiêu Quân Hạo có lỗi với Tinh Nhi, nếu nói nhầm là hắn bỏ Tinh Nhi nhà ta, ai không biết còn tưởng Tinh Nhi làm sai điều gì đấy, như vậy mới đúng là mất mặt!”.