" Nhân sinh nhất mộng, không cầu trường sinh chỉ cầu phong lưu...!"
" Chính là hắn!!! "
" Nhưng làm sao có thể? "
Trần Minh Quân vừa mừng vừa sợ, trong đầu xuất hiện một ngàn câu hỏi vì sao nhưng ngẫm nghĩ lại ngay cả mình đều đứng ở đây, người khác tại sao lại không thể.
Có điều hắn cũng không lập tức đi nhận người ngay mà quan tâm đến một vấn đề khác: " Ngọc Anh, chẳng phải chỉ có người bước chân vào cảnh giới Đạo Tàng mới có thể ngưng tụ ra đạo đồ à? Tại sao hai tên kia mới chỉ cảnh giới Siêu Phàm đã có thể ngưng tụ ra đạo đồ? "
Lê Ngọc Anh hỏi ngược lại: " Ai nói với ngươi chỉ có Đạo Tàng mới có thể ngưng tụ ra đạo đồ? "
" Ách...!" Trần Minh Quân có chút không biết trả lời thế nào bởi vì về bản chất, chỉ có Đạo Tàng mới tu về đạo còn lại những cảnh giới trước đó chỉ loanh quanh thân thể và linh lực thôi.
Thêm việc ngày trước Ngọc Long từng nói chỉ có sau khi bước vào Đạo Tàng mới có thể ngộ ra được đạo của bản thân mình cho nên Trần Minh Quân mới mặc định nghĩ như vậy.
Lê Ngọc Anh cười giải thích: " Thông thường, quả thật cần phải đột phá đến Đạo Tàng mới có thể ngộ ra đạo đồ nhưng có một số trường hợp cá biệt.

"
" Ví dụ như Long Tộc, bọn hắn không giống như nhân tộc chúng ta, hệ thống cảnh giới cũng khác biệt.

Tuy ngươi cảm nhận được khí tức của người kia tựa như Siêu Phàm Cảnh nhưng nếu như cẩn thận cảm nhận ngươi sẽ thấy được sự khác biệt về chất .

"
" Nhân tộc tu luyện dựa vào linh lực, yêu tộc thì dựa vào yêu lực.

"
" Cả về phương thức tu luyện lẫn hệ thống cảnh giới khác nhau cho nên không thể đem quy chuẩn của nhân tộc áp đặt lên yêu tộc được.

"
Trần Minh Quân nghe vậy, tập trung cảm nhận nguồn sức mạnh mà Long Thiên Vấn bạo phát ra quả nhiên nhận ra điểm khác biệt.

Mặc dù cả nhân tộc lẫn yêu tộc đều dựa vào ngũ hành, âm - dương, các loại nguyên tố ẩn chứa trong thiên địa nhưng về chất vẫn có điểm khác nhau.
Lấy vốn từ ngữ của Trần Minh Quân bây giờ khó lòng diễn tả ra sự khác biệt này.

Nhưng đại khái có thể hiểu thành yêu lực của yêu tộc so với linh lực của nhân tộc mang theo một loại cảm giác khát máu, hung mãnh hơn.

Sự chênh lệch này rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức nếu không để ý kĩ sẽ khó nhận ra được.
Lê Ngọc Anh tiếp tục giải thích: " Còn như đạo đồ mà Triệu Hạo bày ra chỉ là ngụy đạo đồ thôi.

"
Nàng nghĩ nghĩ, lựa chọn từ ngữ nói: " Giống như kiểu truyền thừa vậy, có người truyền cho hắn một bức đạo đồ còn hắn chỉ việc kế thừa và dần dần biến thành của mình.

"
" Phương pháp này rất cổ xưa, đến ngày nay đã bị thất truyền.

Thật sự không biết tên này từ đâu nhặt được cơ duyên lớn đến thế.

"
" Còn có thể làm như vậy??? " Trần Minh Quân thật sự không còn gì để nói nữa, con cưng của khí vận chung quy là con cưng của khí vận.
Đủ loại cơ duyên mà người bình thường ao ước không được vậy mà đều gặp được.

Thực sự quá cạn lời!
Lê Ngọc Anh cũng thở dài nói: " Phương pháp này là từ vị kia, người sáng lập ra Đại Việt Thiên Thần Quốc để lại cho Côn Lôn giới giúp cho Côn Lôn mấy ngàn năm hưng thịnh.

Đáng tiếc....!aizzz....!"
Trần Minh Quân lại càng thêm giật mình, hóa ra phương pháp này do sư phụ của mình để lại cho Côn Lôn giới?
Hắn tò mò hỏi: " Làm sao lại đáng tiếc? "
Lê Ngọc Anh trả lời: " Ma Đế đã đem phương pháp này xóa bỏ.

"

" Cái gì? " Trần Minh Quân tràn đầy kinh ngạc.
Ma đế vì sao lại đem phương pháp này xóa bỏ đi rồi?
Phải biết, nếu như phương pháp này còn tồn tại thì Côn Lôn giới sẽ đời đời không lo thiếu người mạnh.
Lê Ngọc Anh cắn răng hận hận nói: " Ta cũng không biết tại sao hắn lại làm như thế.

Bây giờ thì ngươi đã hiểu lý do khắp Côn Lôn giới người người đều hận Ma Đế đến tận xương tủy rồi chứ? "
Trần Minh Quân trầm mặc, xác thực Ma Đế làm như vậy có chút quá đáng, cả Côn Lôn giới hận hắn cũng đúng thôi.

Nhưng cũng không bởi vì như vậy mà Trần Minh Quân cũng hận hay ghét vị Ma Đế này bởi vì mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.

Có thể Ma Đế làm như thế là có nguyên nhân của hắn.
............
Ở nơi khác, Long Thiên Vấn ung dung chờ đợi Triệu Hạo ngưng tụ xong đạo đồ.

Bởi vì đây vốn dĩ là đạo đồ của Ngọc Long, Triệu Hạo chỉ là kẻ kế thừa lại thêm cảnh giới chưa tới Đạo Tàng cho nên thời gian ngưng tụ có chút lâu.
Lại đi thêm mười mấy phút đồng hồ, Long Thiên Vấn ngáp một cái khinh bỉ nói: " Nhưng tụ đạo đồ thôi, quá lâu.

"
Nói xong thân hình thoắt cái biến mất ở nguyên chỗ, lần nữa xuất hiện đã ở ngay trước mặt của Triệu Hạo.

Trường thương quét ngang mà ra, vụt thẳng vào phần bụng của Triệu Hạo đem hắn đánh bay.
Long Thiên Vấn khua khua trường thương khẽ nhíu mày, thất vọng hỏi: " Chỉ có như thế? "
Triệu Hạo bị đánh xuyên qua mấy cái thân cây cổ thụ, cuối cùng đập vào một tảng đá lớn mới dừng lại được.

Tảng đá chịu phải lực công kích quá lớn, chia năm xẻ bảy thành vô số mảnh nhỏ còn Triệu Hạo thì phun ra một ngụm máu tươi chật vật không đứng dậy nổi.

Lúc trước giao đấu với Trần Minh Quân thương thế của hắn quá nặng, trải qua những ngày này mới chỉ khôi phục lại sáu, bảy phần bây giờ chịu một đòn này của Long Thiên Vấn hắn còn đứng dậy nổi mới là lạ.
Nhìn xem bộ dạng chật vật như cờ hó ăn một gậy của Triệu Hạo, Long Thiên Vấn lắc đầu chán nản nói: " Ta còn tưởng ngươi thế nào, hóa ra ngay cả một gậy của ông đây cũng không chịu đựng nổi."
" Phế vật chung quy vẫn chỉ là phế vật mà thôi.

"
Lời nói này của Long Thiên Vấn chẳng khác nào dùng xăng để dập lửa, cơn giận giữ của Triệu Hạo bị đẩy lên đến đỉnh điểm khiến cho cả khuôn mặt của hắn bắt đầu trở nên dữ tợn.
Triệu Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, khí tức của hắn sau khi chịu một đòn vừa rồi vậy mà không có dấu hiệu suy giảm mà thậm chí còn đang nhanh chóng tăng lên.
Siêu Phàm Trung Kỳ.......!Siêu Phàm Trung Kỳ đỉnh phong........!Siêu Phàm Hậu Kỳ!
Khí tức không ngừng tăng lên, đạo đồ cũng trong chớp mắt được hoàn thiện.

Triệu Hạo hai tay cầm vào cán của thanh kiếm to bản lao thẳng về Long Thiên Vấn, cả hai đối chiến mấy trăm hiệp vậy mà không phân ra thắng bại.
.......
Trần Minh Quân chứng kiến cảnh này triệt để im lặng.
Hắn không còn biết phải dùng từ ngữ gì, câu nói gì để nói về con cưng của khí vận.
Tuyệt cảnh đột phá!
Chiến đấu đột phá!
Cơm mẹ nấu, còn có để người khác sống không?
Ông đây khổ cực mãi mới leo lên đến Siêu Phàm Trung Kỳ còn ngươi chỉ ăn một gậy, bị chửi mấy câu đã nhảy lên Hậu Kỳ???
Trần Minh Quân có một loại cảm giác những kẻ này không phải là con cưng của khí vận nữa mà là lão bà của khí vận mới đúng.
Có loại suy nghĩ này không chỉ riêng hắn mà còn cả Lê Ngọc Anh.
Để đạt được đến cảnh giới ngày hôm nay chỉ có nàng mới biết bản thân mình đã miệt mài rèn luyện, tu luyện khắc khổ đến thế nào vậy mà bây giờ tận mắt chứng kiến một người mới vài ngày trước Siêu Phàm Trung Kỳ, ăn một gậy nghe chửi vài câu xong đột phá Hậu Kỳ.
Thực sự không biết nên nói gì.
Như Trần Minh Quân nàng còn có thể hiểu được dù sao đối phương là xuyên không giả lại thêm ở trong bí cảnh thời gian tu luyện khá dài.

Không đến mức vài ngày nhảy một cảnh giới như Triệu Hạo.
..................
Đằng này, Long Thiên Vấn cùng Triệu Hạo sau một hồi đánh giáp lá cà thì bắt đầu tách ra.

Long Thiên Vấn vẫn như vậy quần áo không nhiễm một hạt bụi, thong dong múa múa trường thương còn Triệu Hạo thì lộ ra tương đối chật vật.
Quần áo của Triệu Hạo rách tả tơi, trên các bộ phận vai, cánh tay, đùi, sườn xuất hiện những vết thương sâu - cạn không đồng đều.


Hiển nhiên trong lần giao phong vừa rồi, hắn đã bị rơi vào thế hạ phong.
Long Thiên Vấn nhếch miệng cười nói: " Tốc độ của ngươi quá chậm.

"
Triệu Hạo tay phải chống lên đại kiếm, tay trái bưng bít lấy một vết thương ở đùi phải vừa thở hổn hển vừa quát: " Câm mồm! "
Long Thiên Vấn nhún nhún vai tỏ ý ta chỉ nói sự thật thôi .
Hai mắt của Triệu Hạo chăm chú nhìn vào thanh kiếm to bản đen ngòm trước mặt mình, trong lòng bắt đầu hoài nghi về những gì mà Ngọc Long nói.
Ngọc Long từng nói chỉ cần có một ngày, hắn đủ sức lực có thể đem thanh trọng kiếm này sử dụng lưu loát sẽ vô địch cận chiến nhưng ngay cả khi hắn đã làm được điều đó hắn vẫn thua Trần Minh Quân trong khâu đánh cận chiến, hôm nay lại thua với Long Thiên Vấn.
Tự hỏi......!lời nói này của sư phụ đáng tin sao?
Cũng như lúc Ngọc Long nói sẽ thay hắn đánh giết Trần Minh Quân, rồi cuối cùng thế nào?
Kết quả còn chẳng phải bị Trần Minh Quân khiến cho phải bỏ chạy ra khỏi cổ thành sao?
Nhưng Triệu Hạo lại không biết được, lời nói khi xưa của Ngọc Long một nửa có thể trở thành hiện thực còn nửa còn lại là để động viên hắn.

Chỉ là, có lẽ tuổi tác của hắn còn quá nhỏ để hiểu được những thứ này.
Với lại thất bại của Triệu Hạo cũng không thể trách Ngọc Long hoàn toàn được, dù sao thì Trần Minh Quân cũng là một xuyên không giả mà xuyên không giả từ xưa đến nay chính là khắc tinh của con cưng khí vận.
Thủ đoạn của xuyên không giả quá nhiều, thứ ngươi cho rằng vĩnh viễn vô địch thì trong mắt của xuyên không giả chỉ là vô địch nhất thời thôi.
Có thể ở trong thời đại của Ngọc Long, giống như Triệu Hạo bây giờ đã được coi như vô địch cùng thế hệ.
Nhưng!
Thời đại đó có xuyên không giả sao?
Có những người con cưng của khí vận khác sao?
Hôm nay gặp phải Long Thiên Vấn, Triệu Hạo không hề kiên nhẫn tìm tòi thực lực của đối phương đã vội vàng ra mặt muốn đối địch.

Như vậy thì trách Ngọc Long sao?
Chỉ trách Triệu Hạo quá không tự lượng sức mình thôi.
Chứng kiến cảnh này, Ngọc Long cũng chỉ biết thở dài.

Khó khăn lắm mới có được một người đồ đệ có tư chất tốt lại còn là con cưng của khí vận, đáng tiếc có não nhưng không thích dùng.
Quá lỗ mãng!.