CHƯƠNG 47
Đợi sau khi chắc chắn lửa sẽ không cháy trở lại, người của Lưu gia đều từ trong phòng bếp đi ra.

Người đi ở đầu tiên, là đại bá của Lưu Ly – Lưu Đại Phú.

Lưu Đại Phú vừa đi ra, bèn chạm ánh mắt với Lưu Ly, trong đôi mắt đó, giống như tẩm độc, âm trầm đáng sợ.

Đối diện với ánh mắt đó của Lưu Đại Phú, Lưu Ly không hề sợ, chỉ hơi nhếch môi cười.

Phối với vết sẹo dữ tợn trên mặt Lưu Ly, nụ cười đó rõ ràng có hơi quỷ dị rợn người.

Lưu Đại Phú thấy Lưu Ly như vậy không khỏi có hơi sững sờ, chỉ cảm thấy Lưu Ly trước mắt dường như quá khác.

Lưu Ly lúc này lại di chuyển ánh mắt, nhìn sang người đằng sau Lưu Đại Phú, bỗng nhiên nhíu mày.


Ngoài những đứa trẻ của Lưu gia và đường muội của cô cùng với tú tài duy nhất của Lưu gia – Lưu Kim Vĩ tú tài thứ hai trong thôn đang học ở trong huyện thì mọi người vốn đều ở đây, nhưng bây giờ lại không thấy đại bá nương và đại đường huynh Lưu Gia Vĩ.

Nghĩ tới hình ảnh khi đại bá nương rời đi, lại nghĩ tới trong phòng đại bá nương có cửa sau, trong mắt Lưu Ly không khỏi vụt qua vài phần sự lo lắng.

Cháy bất luận ở thời đại nào cũng là chuyện lớn, đại bá nương và đại đường huynh còn cả Lưu Tử Đào không thể vẫn trốn ở trong phòng.

Nghĩ tới một khả năng, trong lòng Lưu Ly càng thêm lo lắng.

“Lưu Ly, tốt xấu gì ngươi là con gái của Lưu gia chúng ta, cho dù con gái gả đi về nhà mẹ đẻ cũng phải tặng ít đồ, ngươi nhiều năm như vậy không cống hiến gì cho Lưu gia, chúng ta ăn chút đồ của ngươi cũng không quá đáng chứ?”
Lưu Đại Phú mở miệng, ỷ vào bối phận trưởng bối, thâm ý nói.

Lời này của Lưu Đại Phú rất khéo léo, giống như đồ của Lưu Ly thì nên cho người của Lưu gia ăn, Lưu Ly nên cống hiến cho Lưu gia vậy, ngược lại coi chuyện Tiêu thị trộm đồ thành điều hiển nhiên.

Nhưng Lưu Đại Phú không có ngờ, ba mẹ con Lưu Ly khi sắp chết đói, còn khi bị bắt nạt, Lưu gia không có một ai từng đứng ra giúp cô.


Thậm chí, nguyên chủ vừa sinh con không lâu, do quá đói, từng đến cửa của Lưu gia vay ít đồ ăn, mùa đông giá rét, cô ấy không những không thể vay được đồ ăn, ngược lại bị hắt một chậu nước lạnh.

Nguyên chủ sau khi trở về thì ốm nặng một trận, suýt nữa không thể qua khỏi.

Người của Lưu gia như vậy, cũng xứng để Lưu Ly cô cống hiến sao? Cũng xứng làm trưởng bối của người ta sao? Lưu Ly vẻ mặt trào phúng.

Vào lúc này, cửa của Lưu gia bị gõ.

Bởi vì khi đám người Lưu Ly đi vào không đóng cửa, cho nên mọi người vừa quay đầu thì nhìn thấy Trương Trần Thị dẫn trưởng thôn Trương Cao Ân đi vào.

Trưởng thôn Trương Cao Ân mặc chiếc áo khoác màu xám xanh, tuy tóc đã bạc trắng, nhưng lại rất khỏe khoắn, bình thường ông ấy rất hòa nhã, lúc này lại đanh mặt, cả người nhìn trông rất nghiêm nghị.

Vừa đi vào, Trương Cao Ân liếc nhìn Lưu Ly, sau đó lại liếc nhìn mọi người tại đây, quở trách:
“Trời mù, tất cả mọi người không về nhà đi ngủ, chạy hết đến đây xem náo nhiệt gì chứ?”
Một đám người bị Trương Cao Ân nói thì hậm hực, nhưng không có ai định đi.

Bọn họ nếu đã đến xem kịch, đương nhiên cũng phải xem kịch này cuối cùng sẽ kết thúc như nào.