Sau hai ba lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Mạc Lăng dần chìm đắm vào cảm giác mạo hiểm khi đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.
"Đó mới là lúc chị cảm thấy được sống!"
Mạc Lăng nói với một vẻ mặt say mê, đôi mắt nhìn vào khoảng không cùng nụ cười bừng bừng sức trẻ như chị ấy vẫn còn đang ở đó, nơi mà chị cảm nhận được từng cơn gió hoang vu thổi qua mặt, khi nhiệt huyết vẫn còn dâng trào trong huyết quản.
"Nhưng rồi, những ngày đó đã sớm chấm dứt."
Đó là thời điểm Mạc Lăng gặp lại Hoạ Hoằng.
Hoạ Hoằng là thanh mai trúc mã của Mạc Lăng.

Hai người sống cạnh nhà nhau, từ lúc mới lọt lòng phụ huynh hai bên đã hứa hôn hai người cho nhau, tình cảm vốn dĩ cũng rất thắm thiết.
Thế nhưng Hoạ Hoằng là một kẻ hai mặt đúng nghĩa.

Bề ngoài thì đạo mạo, lãnh đạm như một đoá sen trắng, bên trong thì luôn nghĩ cách làm sao để được nhiều người để ý nhất có thể.

Mà Mạc Lăng bên ngoài tuy là một người cực kỳ kiên cường, nhưng một khi đã nổi máu ghen thì cũng rất đáng sợ.

Mỗi lần nhìn thấy Hoạ Hoằng đi với một cô gái nào khác thì Mạc Lăng đều như thể sắp điên lên đến nơi, nếu không làm một trận ra trò thì sẽ không chịu nổi.
Cũng may Mạc Lăng cũng là người biết giữ mặt mũi, bình thường chỉ phát tiết với mỗi mình Hoạ Hoằng, vậy nên hình ảnh nữ thần vừa xinh đẹp vừa tài giỏi vẫn còn giữ được.
Mấy cái thiết lập nhân vật và tình tiết này tôi không dám bình luận bừa, nhưng mà một cô gái vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang như Mạc Lăng tại sao lại nhất định phải chết dưới chân một tên khốn như Hoạ Hoằng? Mặc dù càng về sau tác giả lại càng thể hiện tình cảm sâu đậm không thể rời xa của Hoạ Hoằng đối với Mạc Lăng, nhưng đặt trường hợp nếu như mạt thế không xảy ra, vậy chẳng phải Hoạ Hoằng cũng sẽ như bao tên khốn khác khiến Mạc Lăng chịu khổ hết lần này đến lần khác hay sao?
Đường não của tác giả, quả thật rất khó hiểu!
Trở về với chuyện chính.

Sau khi Mạc Lăng gặp lại được Hoạ Hoằng, vốn dĩ nên là một cảnh tượng cảm động ấm áp, thế nhưng vừa nhìn đến người đi bên cạnh Hoạ Hoằng là Tư Kiều thì máu ghen của Mạc Lăng đã lập tức nổi lên.
Lấy một chút tư cách là người dẫn đầu đội nhóm, Mạc Lăng đã tìm đủ cách để làm khó Tư Kiều trong sáng cũng như ngoài tối, mục đích là để cô ả tránh xa Hoạ Hoằng ra một chút.
Thế nhưng Tư Kiều lại giống như một con đỉa đói, cứ bám lấy Hoạ Hoằng không buông nên Mạc Lăng rất tức giận, cuối cùng đã tạo ra sai lầm: bỏ lại Tư Kiều một mình bên ngoài khu an toàn.
Mặc dù sau đó Mạc Lăng cảm thấy rất hối hận và tức tốc chạy đi tìm Tư Kiều, thế nhưng cô ta vẫn bị thương nhẹ ở hai chân, tạm thời không thể đi lại được.
Mạc Lăng cứ nghĩ cô ta cũng chỉ là một người bình thường nên chỉ chuẩn bị một ít thuốc men cùng sắp xếp chỗ ở ổn định cho cô ta xem như lời xin lỗi.

Nhưng nào ngờ anh trai của Tư Kiều lại là một người có chức vụ cực kỳ cao trong quân ngũ, vậy nên khi biết tin Tư Kiều bị thương, anh ta đã sốt sắng chạy đến chỗ Mạc Lăng đòi lại công bằng cho em gái.
Trong truyện gốc, sau khi Mạc Lăng nói chuyện với Tư Bằng thì bị ép phải cùng với đội ngũ quân nhân đi đến một phòng thí nghiệm nào đó để lấy tài liệu mật đem về, xem như lấy công chuộc tội.

Trong khoảng thời gian trên Mạc Lăng cũng sẽ phát hiện ra bản thân có dị năng, sau đó bước vào hàng ngũ dị năng giả của quân đội, rồi được thăng chức tăng đãi ngộ gì đó vân vân và mây mây.
Vậy nhưng ở thế giới này, không biết có phải vì sự xuất hiện của tôi mà tạo ra hiệu ứng bươm bướm hay không.

Thay vì đi đến phòng thí nghiệm lấy tài liệu, Mạc Lăng lại bị biến thành vật thí nghiệm.

Mà thí nghiệm này cũng chẳng xa lạ gì mấy, chính là cái thí nghiệm virus chết người mà Lư Hữu Ngọc đã nói lúc nãy, chỉ có điều là phiên bản cao cấp hơn.
Không có Cảnh Mặc để thử thuốc, đám người của chính phủ đành phải bắt cóc dân thường để làm vật thí nghiệm.

Những người bị bắt kết cục hầu như đều là cái chết không thể chối cãi, chỉ có một số ít người, cũng chính là những người có dị năng mới có thể trụ vững được trước sự tàn phá đáng sợ của virus, cực nhọc duy trì sự sống thoi thóp qua từng ngày.
"Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Chị không phản kháng sao?"
Tôi kinh ngạc hỏi Mạc Lăng.

Chị ấy đáp: "Căn bản không thể phản kháng." Chị ấy mỉm cười chua chát, ánh mắt đượm buồn, chị nói tiếp: "Bọn họ dùng tính mạng của rất nhiều người để uy hiếp chị."
Mạc Lăng là nữ chính tiêu chuẩn.

Đứng trước tính mạng của nhiều người tất nhiên vẫn còn nhiều đắn đo và băn khoăn.
Tôi gật nhẹ đầu mấy cái như đã hiểu ra, sau đó hỏi tiếp: "Vậy vì sao cuối cùng chị lại bỏ trốn?"
"Chẳng phải rất dễ hiểu sao? Thí nghiệm của bọn họ đã thành công rồi, chí ít là một phần nhỏ nào đó.

Tôi nói có đúng không?"

Lúc này Lư Hữu Ngọc lại quay về, anh ta đứng tựa cửa, gương mặt lạnh tanh nhìn chúng tôi.
Mạc Lăng im lặng gật đầu.

Lư Hữu Ngọc nặng nề thở dài, hất nhẹ đầu về phía sau, trầm giọng nói: "Mấy người đó đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, trong vòng mười phút nữa sẽ đến đây.

Nếu không muốn bị bắt thì chúng ta phải lên đường ngay lập tức."
"Nhưng đi đâu?"
Mạc Lăng cười buồn, giọng nói nhẹ bẫng.

Đây không chỉ là một câu hỏi, mà còn là sự hoang mang bất định đối với một hành trình không biết điểm dừng.
"Bất cứ đâu, miễn chúng ta còn sống!" - Lư Hữu Ngọc sau một lúc trầm ngâm thì kiên định nói.