Việc văn tự truyền thừa chấm dứt, mấy người lại thành thành thật thật chuyển động ở trên lãnh địa sừng tê giác thú, gần như đi dạo bên ngoài một lần. Thời điểm trên đường mấy người lấy ra thịt mình mang theo để ăn, đương nhiên đây là lạnh, Liễu Thư cũng ăn qua loa một chút, ít nhất ăn lót bụng trước.


"Thế nào?" Hiện tại bọn họ đã tìm một mảnh đất hạ xuống, thấy Liễu Thư còn đang viết viết vẽ vẽ, Allen tiến lên hỏi.


Cô lắc đầu: "Tôi đã tính toán khoảng cách của chỗ bầy sói và nơi này, khoảng cách không xa, mặc kệ là bầy sói hay là sừng tê giác thú nếu chạy băng băng mà nói đều có thể gặp phải." Nhưng mà chống lại những mãnh thú này, có biện pháp nào khiến cho chúng nó ngoan ngoãn chạy đi lên liều chết đâu, đây tuyệt đối là vấn đề làm cho người ta hao tổn tâm trí.


Những người khác cũng hiểu được đạo lý này, cũng không nói cái gì, tuy rằng biết mưu kế này khó thành, nhưng chỉ cần một tia hy vọng bọn họ cũng không oán giận mà chạy một chuyến này, cũng không có trách ý tứ của Liễu Thư, thiện chí của cô ai cũng hiểu được.


Bàn tay thô to nắm giữ được tay Liễu Thư, hai tay đối lập rất mãnh liệt, một đen một trắng, lớn nhỏ cũng không đồng nhất.


Tay Liễu Thư thực lạnh, lạnh đến đông cứng, tay Allen thực ấm, nhiệt độ cơ thể thú nhân cũng không phải là người thường có thể so sánh, một bàn tay liền bao lấy tay của cô: "Đừng nghĩ quá nhiều, cũng không cần quá miễn cưỡng chính mình."


"Tôi không có miễn cưỡng." Cô lắc đầu: "Chỉ là không cam lòng, chờ tôi ngẫm lại một chút."


"Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng mau trở về đi thôi." Phách Nhĩ nhìn xem chung quanh nói: "Bằng không bị a ba biết, khẳng định trốn không thoát một trận xoa nắn." Hắn cũng sợ bị đánh, hu hu.


"Ài." Mắt thấy thời gian không nhiều lắm, Liễu Thư cũng biết lần này xem ra là phải không công mà trở về: "Cũng tốt đi, hiện tại đi trở về xem tìm hiểu chỗ bầy sói như thế nào rồi."


"Oanh ầm ầm."


Liễu Thư đều đã ngồi lên trên lưng Allen, lại bị tiếng vang bất thình lình không báo trước chấn động đến rơi xuống.


Mặt đất run rẩy, giống như là động đất, theo sau là một tiếng thú kêu chưa bao giờ nghe qua, liên tiếp sau đó chính là loại tiếng kêu này, thanh âm cũng không sắc nhọn, cũng rất điếc tai.


"Là cái gì?" Chưa bao giờ gặp được loại sự cố này, Liễu Thư níu chặt lông hổ của Allen, hoang mang rối loạn hỏi.


"Sừng tê giác thú đều tới tìm ăn, chúng ta mau rời đi nơi này." Allen hiểu biết tình huống, sau khi nhanh chóng nói xong thì cẩn thận chở Liễu Thư liền đập cánh bay đi trên đường trở về, ba người khác không cần nhiều lời theo sát phía sau.


Đợi sau khi bay một lúc, xác định sẽ không đối diện với đám sừng tê giác thú kia, bọn họ mới dừng lại.


Liễu Thư còn sợ hãi trong lòng, vỗ vỗ ngực: "Thì ra đó là sừng tê giác thú." Quả nhiên không hổ là thú trọng lượng nặng, ngay cả lên đường cũng cực kì cường hãn.


"Sừng tê giác thú bình thường một tháng đi ra ngoài tìm thức ăn một lần, một lần ba ngày, đợi chúng nó ăn no trở về đợi ở trong hang, thông thường dưới tình hình chung là sẽ không xuất hiện." Allen rơi xuống khôi phục hình người phổ cập tri thức khoa học cho Liễu Thư, an ủi vỗ vỗ cô. Đã làm cho cô bị kinh hách, hắn rất tự trách.


"Cái kia..." Liễu Thư thật sự có chút khó mà mở miệng, nhưng vẫn kiên trì: "Chúng ta có thể trở lại đi xem sừng tê giác thú hay không?"


"Cái này làm sao được." Phách Nhĩ vẻ mặt không đồng ý: "Chúng ta cũng bay trở về, hơn nữa hiện tại sừng tê giác thú đang tìm ăn, rất cẩn thận."


Không phải Liễu Thư cố tình gây sự, cô là muốn biết tình huống cụ thể của sừng tê giác thú.


"Tiểu Thư, em..." Allen liếc mắt nhìn Liễu Thư thật sâu một cái, chậm rãi thở dài. Liễu Thư cũng không làm gì, nhưng vẫn kiên trì.


Không nghĩ tới Allen đột nhiên xoay người lại nói với Phách Nhĩ Carmen: "Các cậu đi về trước đi, tôi theo cô ấy đi xem."


"Cùng đi." Carmen không thích nói chuyện nói.


"Quên đi quên đi, phục các cậu rồi, cùng nhau cùng nhau."


Sau cùng cũng vẫn thuận theo Liễu Thư, làm cho trong lòng cô áy náy một trận, cô khẽ cắn môi nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt mới được.


Địa điểm sừng tê giác thú kiếm thức ăn ngay tại chung quanh lãnh địa của chúng nó, đều nói chúng nó là một loại thú ý thức lãnh địa rất mạnh, cho nên cũng không dễ dàng tình nguyện rời đi, cái trạng huống này làm cho Liễu Thư yên lặng phun tào chính là trạch thú cứng nhắc.


Ngay cả ra cửa ăn một bữa cơm cũng không muốn chạy thêm vài bước, có thể thấy được trình độ trạch của đám sừng tê giác thú này, điều này làm cho cô lúng túng, vốn là chuyện gian nan, hình như càng khó thêm một tầng.


Vì phòng ngừa sừng tê giác thú phát hiện bọn họ, bọn họ đều cách khá xa, thị lực Liễu Thư không tệ cũng thấy bảy tám phần, các thú nhân thì càng không cần phải nói, ngũ cảm tuyệt đối linh mẫn.


"Xem ra là không có cách nào." Mùa đông đến, thịt để ăn gì đó đều thiếu, sừng tê giác thú liền bắt đầu đào gốc cây trên mặt đất và rễ cây ăn. Vì để lấp đầy bụng còn có thể ăn đến nước dịch trong rễ cây, Liễu Thư cảm thấy chúng nó hẳn là lớn lên có bốn cái dạ dày tương đương với trâu phổ thông. Hoàn toàn ăn nhiều một chút sau khi trở về thì nằm úp sấp trên đất, không có việc gì thì nôn ngược thứ trong bụng ra nhai đi nhai lại!


"Ồ, đó là cái gì?" Quan sát hồi lâu, thật sự là không tìm thấy sơ hở của sừng tê giác thú, Liễu Thư đều sắp thất vọng rồi, nhưng ngay tại khi cô chuẩn bị nói trở về lại nghĩ biện pháp, thì có đôi khi chính là trùng hợp như vậy.


Theo Liễu Thư chỉ mà nhìn qua, các thú nhân đầu tiên là nghi hoặc, sau đó ánh mắt đều là sáng ngời: "Đó là ấu tể sừng tê giác thú, ồ, không đúng, không phải là chúng nó tới mùa xuân mới sinh ấu tể sao, thế nào hiện tại thì đã có rồi, con thú con này chỉ sợ mới sinh không bao lâu đi."


Ở chỗ đống loạn thạch sừng tê giác thú ở, không biết khi nào thì có một đoàn nho nhỏ chậm rãi trèo đi ra, ngay từ đầu Liễu Thư cũng không có chú ý tới, thẳng đến khi vật nhỏ này chậm rãi đứng lên. Có thể là bởi vì mới ra sinh không lâu tứ chi mềm nhũn đứng không vững, huống chi là đi, mới bước một bước thì ngã bẹp té chỏng vó một cái, mấy tiếng kêu chít chít ủy khuất liền khiến cho cô chú ý đến.


"Đó là ấu tể sừng tê giác thú." Mắt Liễu Thư sáng rực lên, sau đó thì nheo lại, một chủ ý nhảy ra ở trong đầu.


"Đúng, đây là ấu tể." Allen gật gật đầu: "Chỉ sợ là ngoài ý muốn, sừng tê giác thú còn chưa có sinh ấu tể sớm như vậy đâu, hiện tại không có gì ăn, nhưng mà chúng nó nhiều như vậy, nhất định có thể nuôi sống nó."


"Nói đến thì thịt sừng tê giác thú vẫn là thực không tệ." Phách Nhĩ nở nụ cười: "Chúng ta từng bắt giữ qua một ấu tể sừng tê giác thú lạc đàn, cũng không thể nói ấu tể, nó cũng đã trưởng thành, nhưng rốt cuộc vẫn là rất trẻ tuổi, không có lợi hại như mẹ nó." Sừng tê giác thú cũng không khác đại đa số thú quần cư, đều là gia tộc mẫu hệ, con công (đực) sừng tê giác thú sau khi thành niên đều sẽ bị đuổi đi, con sừng tê giác thú đó còn nhỏ vừa mới trưởng thành, chưa từng trải thì đã bị bắt ăn.


"Các anh nói xem nếu dùng ấu tể này để làm mồi dụ thì như thế nào."


"Ực... Ý của em là..." Phách Nhĩ ngây người.


"Tiểu Thư, sừng tê giác thú rất coi trọng ấu tể, chúng nó thực sự mang thù, tuyệt đối không thể đụng vào." Allen nghiêm túc lên, đây cũng không phải là chuyện đùa.


Liễu Thư nhíu mi, như vậy sao, nhưng mà biện pháp này cũng rất tốt.


Sau đó cũng không có gì hay để xem, ấu tể xuất hiện được sừng tê giác thú mẹ phát hiện, rống giận một tiếng sau đó lại đá nó đi trở về. Nhưng mà nó mới đi, thì ấu tể không an phận lại đi một bước ngã bẹp một cái đi ra, lại còn làm không biết mệt.


Lúc này đây năm người đi ra ngoài cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ lần này, Liễu Thư cảm thấy không có cách khác, chuyện chỉ có cách lấy ấu tể sừng tê giác thú làm mồi lúc này vẫn tranh chấp không xong. Các thú nhân gần như cũng không muốn đi chống chọi cùng với sừng tê giác thú, dù sao còn có bầy sói đang như hổ rình mồi, hiện tại cũng không thể lại trêu chọc thêm một cái nữa, Liễu Thư không thể làm gì khác chỉ có thể sau khi trở về còn ngẫm lại.


Vừa trở về thì nhận được tộc trưởng triệu kiến, trong lòng mấy người vẫn rất không yên, chỉ sợ bị tộc trưởng phát hiện đi ra ngoài chạy loạn. May mắn kêu bọn họ đi tới chỉ là vì người đi ra ngoài tra xét bầy sói có tin tức.


Tộc trưởng không phụ hy vọng hỏi bọn họ đi ra ngoài làm gì, Phách Nhĩ đầu óc linh hoạt, tùy tiện lôi ra cái lý do ra hình ra dạng dù sao cũng là qua loa tắc trách qua đi. Nhìn thái độ rất quen thuộc của hắn, Liễu Thư thực hoài nghi có phải hắn đã sớm nghĩ xong sẵn trong đầu hay không, quả nhiên hiểu cha không ai hơn con nha.


Đi ra ngoài tra xét bầy sói là vài thú nhân có độ nhanh nhẹn rất cao, theo như lời bọn họ nói thì địa điểm bầy sói ở trong một chỗ vùng núi hẻo lánh. Phương hướng không khác với theo như lời mấy người Allen, ngược lại là khoảng cách với đàn sừng tê giác thú thì càng gần hơn chút, cái này đối với Liễu Thư mà nói là một tin tức tốt. Nhưng cũng làm cho người ta lo lắng là, số lượng bầy sói rất nhiều.


"Chúng tôi đã cẩn thận nhìn kỹ, chúng nó là từ bốn bầy sói tổ hợp thành, còn có mấy đàn tộc nhỏ, số lượng tổng cộng gần một ngàn con." Đây tuyệt đối không phải tin tức tốt.


Tộc trưởng rất bình tĩnh, tình huống không thể lạc quan nhưng ông không có bị cả kinh, mà là thản nhiên gật gật đầu nói: "Thời gian với chúng ta mà nói đã không nhiều lắm."


Uy nghiêm nhìn mọi người một vòng, tộc trưởng nói tiếp: "Nếu tôi không có đoán sai mà nói, trong vòng ba ngày thì bầy sói muốn phát động công kích."


Nhanh như vậy, Liễu Thư líu lưỡi, trong lòng lo lắng không thôi, tình huống quả thực thực khẩn cấp.


"Tiểu Thư, con có biện pháp gì dễ làm không?" Tộc trưởng nhìn về phía Liễu Thư đang trầm tư: "Ài, chúng ta tạm thời không có biện pháp đối phó chúng nó."


Tộc trưởng đây là biến thành khẩn cầu, Liễu Thư được sủng mà lo sợ: "Tộc trưởng, ngài trăm ngàn đừng nói như vậy, đây cũng là trách nhiệm của con."


"Ha ha ha, tốt tốt, bộ lạc là của mọi người." Những lời Liễu Thư nói tiến vào trong lòng mọi người.


Việc này không nên chậm trễ, kế tiếp chính là ra tay thế nào với bầy sói, mệt nhọc một ngày nên tất cả mọi người đều mệt mỏi, tộc trưởng để cho mọi người đều trở về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tập hợp, chuẩn bị thật kỹ thu thập bầy sói.


"Allen, thật sự không thể sao?" Trở lại sơn động, Liễu Thư vẫn không có buông tha, tiếp tục thuyết phục Allen.


"Sừng tê giác thú rất mang thù, chúng ta đi trộm ấu tể, sẽ để lại hơi thở, trái lại chúng nó sẽ trực tiếp tìm tới bộ lạc, hậu quả sẽ là chúng ta không thể thừa nhận nổi." Allen từng gặp qua một sừng tê giác thú nổi điên.


Đó cũng là một con mẹ, ấu tể của nó đã chết, bị một con đại mãng trên vách núi nuốt, mãng xà đó có lẽ nghĩ mình ở trên vách núi đá thì sừng tê giác thú cũng không có biện pháp bắt nó. Không nghĩ tới sừng tê giác thú mẹ nổi điên cũng liều mạng, sống chết va chạm vách núi, cho dù bản thân nó đã bể đầu đổ máu cũng không thèm quan tâm. Sau đó con mãng xà kia thật đúng là bị đụng phải rơi xuống dưới, kết quả nó thực thảm. Ngã xuống thì chịu đủ khó khăn, còn chưa trì hoãn được chút nào thì con sừng tê giác thú đó liền dùng cái chân to của nó mà hung hăng giẫm đạp lên thân mãng xà. Nhưng nó còn chưa chết, cũng không thể động đậy, không có năng lực và khí lực đánh trả, tiếp theo đúng là con sừng tê giác thú nổi điên một cước lại một cước bắt đầu giẫm từ cái đuôi đến đầu mãng xà thành một bãi bùn nhão, chết đến không thể chết hơn.


Đương nhiên sau đó con sừng tê giác thú mẹ cũng đã chết, sau khi nó đã chết thì Allen mới từ chỗ trốn tránh đi ra, con mãng xà thì không thể ăn, đều nát thành một đống, chỉ có thể hóa thành phân ở trên mặt đất. Nhưng mà sừng tê giác thú cũng là một chiến lợi phẩm không kém. Nhưng sau khi hắn khiêng con thú này trở về một chỗ thì mới phát hiện, cái đầu con sừng tê giác thú này đã sớm không còn hình dáng rồi, nó là gắng gượng chống đỡ một hơi cũng muốn giết chết hung thủ ăn đứa nhỏ của mình.