"Được rồi." Lại đợi gần ba mươi phút, canh cá đun sôi, canh cá màu trắng sữa ngay cả cho dù không có đồ gia vị gì thì mùi hương thơm ngát vẫn làm cho người ta ngửi mà thèm nhỏ dãi.


Trong khi nấu canh cá, Oman cầm thảo dược trở về, vừa nghe nói bọn họ thế nhưng đang nấu quái nhiều gai thì hoàn toàn không đồng ý, nhưng cuối cùng thiểu số vẫn phải phục tùng đa số, mà Oman cũng gia nhập xếp vào nhóm ăn thử này.


"Đợi nguội lại một chút rồi uống." Thấy Eva bị thèm ăn không chịu nổi, vừa nghe nói là chín rồi thì lập tức sáp lại. Liễu Thư vội vàng ngăn cản, cũng không phải cô không cho ăn, mà là canh cá rất nóng, không có bát không có thìa, không thể cứ nâng nồi lên uống đi.


"Chờ anh ăn rồi em lại ăn." Oman nói, còn lôi kéo bạn lữ nhà mình không cho động.


Đối với loại cảnh giác này của thú nhân, Liễu Thư quả thật cười khổ không thôi, cô lắc đầu nói: "Các anh trước đợi chút." Nói xong cô bỏ chạy đi ra ngoài, đợi khi trở về, trong tay cầm mấy khúc gỗ nhỏ.


Dù sao không thể dùng tay cầm cá ăn đi, chỉ có thể tạm thời làm mấy đôi đũa.


Không có bát, Liễu Thư dùng chai nước khoáng ngày đó làm thành cái chén thay thế tạm thời. Lập tức cô càng thêm quyết định cần nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ dụng cụ đồ dùng cho cuộc sống, cuộc sống số không này quả thực không dễ qua.


Dùng chiếc đũa vớt ra một miếng cá, ngửi mùi thơm Liễu Thư nuốt nuốt nước miếng, đang chuẩn bị sự thật cắn một cái, không nghĩ tới có một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới vội vàng cầm cái chén qua.


"Allen?"


"Đầu tiên để tôi ăn." Allen rất nghiêm túc nói.


Liễu Thư không nói gì, cô phải thừa nhận thú nhân chân thật nhưng vẫn rất là cố chấp đấy.


"Được rồi, được rồi." Thật sự chịu không nổi ánh mắt Allen công kích, Liễu Thư chỉ có thể gật đầu, nhưng mà: "Anh không biết dùng đũa, tôi gắp cho anh ăn." Nói xong lại cầm cái chén lại, dùng đôi đũa cẩn thận gắp miếng thịt cá không có xương để đến bên miệng Allen.


"A ô." Một ngụm ăn luôn, Liễu Thư bật cười, một đại nam nhân, bộ dạng ăn cơm lại giống như tiểu hài tử, thế nào mà lại thấy rằng... rất đáng yêu đây. Thú nhân = đáng yêu, nhất thời da gà trên người run rẩy nổi hết lên, huyền huyễn quá đi.


"Thế nào?" Cô vẫn là thực chờ mong xem cá mình làm thế nào.


Ăn một miếng cá, ánh mắt của Allen sáng lên, mà lại còn là giống cái mình thích đút mình ăn, thú nhân cao lớn cảm giác được mặt mình đỏ lên, luyến tiếc nuốt đồ ăn trong miệng vào, đáng tiếc một miếng thịt thật sự quá ít. Cho dù là vừa ngậm đã tan ra, vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm trở về, rõ ràng tỏ vẻ còn muốn thêm."Ăn ngon, ăn rất ngon." Giống cái làm đều ăn ngon, đồ ăn ngon nhất.


"Thật sự hả?" Được người khác tán thành Liễu Thư rất vui vẻ, cũng vội vàng tự mình nếm một miếng, sau đó ra kết luận là ăn thật ngon. Đương nhiên cái này cũng không phải toàn bộ là trù nghệ của cô, ở đây cũng không có gia vị gì có thể làm ra thứ gì đó ăn ngon đâu, vấn đề chính là nguyên liệu.


Thịt cá bạc tinh tế non mềm, vào miệng là tan, lại càng không ngờ tới là nó lại không có mùi tanh. Quả nhiên nguyên liệu nấu ăn thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm sẽ mang cho người ta hiệu quả không tưởng tượng được.


Bên kia, Eva trông mong nhìn Liễu Thư và Allen hỗ động lẫn nhau, nhìn bọn họ ăn từng miếng một mà thực đáng xấu hổ là hút nước miếng, cuối cùng thật sự là nhịn không được: "Liễu Thư cũng cho mình nếm thử, mình muốn ăn."


Chính mình ăn để cho người ta nhìn, đây là không đúng, may mắn Liễu Thư tỉnh lại kịp lúc, dùng một cái cái chén khác gắp khối cá, sau đó còn cẩn thận lựa hết xương cá, kỳ thực trên người cá bạc này căn bản không có xương nhỏ mà đều là xương lớn, rất dễ lấy ra.


"Ăn đi." Đưa cái chén qua, thuận tiện còn có một đôi đũa, thấy Oman có chút khẩn trương, vội nói: "Yên tâm đi Oman, tôi đã lấy hết xương cá rồi, sẽ không vướng (hóc) cổ."


Oman tinh tế nhìn cá trên mặt đất, yên lặng gật gật đầu, nhìn Eva chậm rãi ăn cá.


"Liễu Thư đây là cái gì nha?" Eva dùng đũa không quen, đang rối rắm rất.


"Đây là đũa, cậu xem lấy tay cầm cá ăn sẽ nóng phỏng tay, hơn nữa cũng không sạch sẽ, dùng chiếc đũa thì thuận tiện hơn." Liễu Thư làm mẫu giới thiệu cho Eva.


Nhìn Liễu Thư sử dụng đũa thật linh hoạt, Eva theo đó mà học, cuối cùng tỏ vẻ thực khổ bức trong lúc tạm thời thật đúng là sẽ không học. Cuối cùng giống như đứa nhỏ, đổi lại nắm chặt lấy đũa lùa, một màn này làm cho Liễu Thư quyết định làm thìa (muỗng) cho Eva.


Đợi nồi đá không còn quá nóng Liễu Thư để cho Allen bưng nồi lên rót canh cá còn lại vào trong cái chén.


"Uống thật ngon." Eva vừa uống vừa rầm rì, chính mình uống còn không quên cho Oman uống mấy hớp.


"Uống rất ngon." Allen yên lặng tán thưởng Liễu Thư.


"Mọi người thích uống là tốt rồi, quái nhiều gai cũng có thể ăn, chỉ cần cẩn thận lấy hết gai của bọn nó ra là được, chỉ có một chút này mọi người ăn không đủ, lấy số cá còn lại đi nướng đi." Một nồi canh cá Liễu Thư đã ăn gần no rồi, tuy rằng Eva còn đang ăn nhưng ngữa cái bụng nhỏ ra tỏ vẻ cô ấy cũng sắp no, mà hiển nhiên hai anh em Allen và Oman chỉ như nhét kẽ răng còn chưa có nhét đầy đâu.


Cái đề nghị này tự nhiên là được đồng ý, cá nướng thì không cần Liễu Thư làm, nói là nướng thịt kỳ thực nhiều năm thú nhân đều ăn thịt nướng cũng có kinh nghiệm. Mấy con cá nướng vàng xốp giòn óng ánh, dẫn tới Liễu Thư lại ăn thêm nửa con, ăn đến no căng nghiêng người trên mặt đất không muốn động, Eva cũng muốn thử xem, nhưng cuối cùng bị bạn lữ của mình ngăn cản.